“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Nghe thấy câu hỏi, Giang Hữu Linh mới chợt hoàn hồn, phát hiện Tần Du đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm.
Giang Hữu Linh: “...”
Hình như anh đã quá lơ là rồi. Mặc dù đã xác định sẽ đến Cảnh Dương, tâm trạng rất thoải mái, nhưng lại vô tình không để ý nhiều đến Tần Du.
Hơn nữa, nếu Tần Du biết anh đang mơ màng nghĩ đến chuyện gì, chắc chắn sẽ không nể mặt mà mắng anh cho xem.
Giang Hữu Linh không hề lộ vẻ lo lắng, anh ấn nhẹ đôi kính, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Tần. Tôi đang nghĩ về cách xử lý công việc ở Cảnh Dương nên có hơi mơ màng một chút.”
Tần Du nhìn anh một lúc lâu, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, một lúc sau mới không lạnh không nóng nói một câu: “Anh thật sự muốn đến Cảnh Dương đến thế sao?”
Giang Hữu Linh hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này. Rõ ràng anh đã xác định xong thời gian đến Cảnh Dương và đã báo cho Tần Du rồi. Vậy mà giờ lại còn hỏi thế này.
Tuy nhiên, anh chỉ khẽ cúi đầu, cung kính trả lời: “Không phải.”
Tần Du hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Giang Hữu Linh: “....”
Quả thật là một vị lãnh đạo khó chiều.
May mà, những ngày tháng như vậy, anh sẽ không phải tiếp tục chịu đựng nữa.
................................................
Tần Du đóng máy tính lại, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay. Giờ đã là 10 giờ tối rồi.
Anh đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, bước chân hơi dừng lại.
Ở hành lang trước mặt, một văn phòng khác vẫn đang sáng đèn.
Có một người khác cũng đang làm thêm giờ.
Làm thêm giờ đối với Tần Du mà nói là chuyện bình thường. Nhưng trước kia, nếu Giang Hữu Linh vẫn còn ở công ty thì sẽ không bao giờ không gặp mặt anh lấy một lần suốt cả đêm.
Tần Du hơi híp mắt, anh không phải là người hay hồi tưởng quá khứ. Với anh, hiện tại và tương lai mới là quan trọng nhất.
Tuy nhiên, giữa anh và Giang Hữu Linh có quá nhiều hồi ức, nhiều đến mức thỉnh thoảng anh sẽ vô thức nhớ lại.
Rất nhiều người đã từng, hoặc vô tình hoặc cố ý cảm thán về sự ăn ý đặc biệt giữa anh và Giang Hữu Linh. Thậm chí có người bạn còn trêu đùa rằng sự ăn ý của họ đã vượt xa mối quan hệ thông thường giữa cấp trên và cấp dưới.
Đối với những câu nói này, Tần Du không bình luận gì cả.
Sự ăn ý đó là vì họ đã quen nhau quá lâu. Nhiều khi không cần phải nói ra, họ cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Điều này giúp Tần Du tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ngoại trừ khoảng thời gian này.
Anh có chút không hiểu, Giang Hữu Linh thực sự đang nghĩ gì.
Đột nhiên đề nghị đến Cảnh Dương, dù biết rằng là không dễ để tìm người thay thế, nhưng cũng không phải là chỉ có mình anh ấy mới có thể làm được.
... Có phải là vì Bạch Hi không?
Tần Du lại không thể không nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm đó, trong căn phòng tối tăm, những hình ảnh mất kiểm soát... Ký ức hỗn loạn nhưng trong những mảnh vỡ đó, sự vật lộn của đối phương lại rõ ràng đến mức không thể quên được.
Trong bóng tối của căn phòng, thị giác bị tước đi, chỉ còn lại ký ức về âm thanh. Dù chỉ là vài tiếng động ít ỏi, nhưng chỉ có trong tình huống cực kỳ đau đớn thì mới có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ đến nghẹt thở, tràn ngập nỗi đau, chứ không có lấy một chút vui vẻ nào cả.
Tần Du ấn nhẹ vào thái dương đang đau nhức của mình. Chợt nhớ ra đã lâu rồi Giang Hữu Linh không giúp anh xoa bóp.
Gần đây, Giang Hữu Linh cũng ít xuất hiện trước mặt anh, Tần Du không tìm được cơ hội.
Anh cũng không muốn để người khác động vào mình. Dù biết Bạch Hi đã có những tiếp xúc vượt quá giới hạn với anh, nhưng Tần Du chỉ coi đó là một tai nạn.
Bạch Hi là do anh ép buộc, Tần Du phải đền bù đầy đủ cho cậu ấy. Dù là bất kể yêu cầu gì, Tần Du đều sẽ đáp ứng.
Giang Hữu Linh vẫn chưa biết chuyện này, Tần Du cũng không có ý định sẽ nói cho anh ấy. Anh không có nghĩa vụ phải giải thích những chuyện riêng tư như vậy với trợ lý của mình.
Dù nhớ lại vài chuyện cũ, nhưng tâm trạng của Tần Du cũng không vì thế mà nhẹ nhõm hơn. Ngược lại, nó chỉ càng làm cho những suy nghĩ rối bời trong anh thêm loạn.
Anh nhấc chân, bước đi. Không ngoài dự đoán, từ cửa sổ nhìn vào, anh thấy Giang Hữu Linh đang hoàn toàn tập trung cúi đầu làm việc.
Bình thường tóc của Giang Hữu Linh lúc nào cũng được chải chuốt gọn gàng. Nhưng có lẽ là vì sự lơ đễnh của chủ nhân, giờ đây mái tóc đó đã rũ xuống, được vén nhẹ qua bên tai. Điều đó càng làm cho những đường nét trên khuôn mặt của Giang Hữu Linh thêm mềm mại, thêm phần dịu dàng.
Màn cửa không kéo, ánh trăng chiếu qua cửa kính nhẹ nhàng phủ lên đầu Giang Hữu Linh như một lớp vải mỏng. Ánh sáng bạc bao quanh người đàn ông tao nhã đang ngồi trước cửa sổ, một cảnh tượng dường như chỉ có thể xảy ra ở trong mơ.
Tần Du nhìn thêm một lúc nữa, nhưng cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
Anh tiếp tục bước ra ngoài, ấn nút thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
.........................................................................
Chiếc xe đang chạy rồi dừng lại.
Tài xế khẽ nhắc: “Tổng giám đốc, đã đến nơi rồi. Nhưng...”
Tần Du hạ cửa sổ xe, nhìn ra ngoài, ánh mắt anh đột nhiên khẽ khựng lại.
Có một chiếc Ferrari đang đỗ ở trước cửa chính nhà anh. Chiếc xe màu đỏ rực thể hiện tính cách mạnh mẽ và nổi bật của chủ nhân. Một dáng người quyến rũ tựa vào đầu xe, như đang thông báo với cả thế giới rằng “Tôi đang đợi ai đó”.
Tần Du nhíu mày, mở cửa xe, bước ra và tiến về phía cô ta.
Người phụ nữ mặc bộ váy thời trang cao cấp, trang điểm tinh tế, quay đầu nhìn Tần Du rồi nở một nụ cười quyến rũ: “Về rồi sao? Anh đúng là không quý nhân khó gặp đấy.”
Sắc mặt Tần Du lạnh tanh, gọi tên cô ta: “Lữ Mạn Thanh.”
Tần Du rõ ràng là không muốn chào đón vị khách không mời mà đến này, nhưng Lữ Mạn Thanh thì lại như không cảm nhận được điều gì, vẫn cứ cười hỏi: “Ngoài này lạnh thế, sao không mời tôi vào trong ngồi?”
Tần Du không đáp lời, liếc cô ta một cái rồi bước nhanh vào trong nhà.
Lữ Mạn Thanh không để ý, tự tiện đi theo sau anh.
Quản gia có mái tóc bạc phơ bước ra đón: “Thiếu gia...”
Chưa nói hết câu, ông nhìn thấy Lữ Mạn Thanh đứng sau Tần Du, hơi lưỡng lự gọi: “Lữ tiểu thư?”
Lữ Manh Thanh mỉm cười đáp: “Ông Vương, lâu rồi không gặp.”
.......................................................
Trong phòng khách của nhà họ Tần.
Khói trà bốc lên mờ ảo, che khuất gương mặt của hai người đang ngồi đối diện nhau.
Tần Du thì nghiêm mặt. Trái lại, Lữ Manh Thanh lại luôn cười nói vui vẻ. Lúc thì cảm thán về cách trang trí trong nhà vẫn như xưa, lúc lại trò chuyện với quản gia.
Tần Du không có tâm trạng để tiếp chuyện, anh hiểu rõ tính cách của Lữ Mạn Thanh, nếu cứ tiếp tục nói chuyện qua lại như vậy, anh sẽ dễ dàng bị cô ta dẫn dắt theo nhịp điệu của mình.
Kinh nghiệm từ bé khiến anh nhận ra, cách tốt nhất là nên đi thẳng vào vấn đề: “Cô có chuyện gì, nói luôn đi.”
Lữ Mạn Thanh chớp mắt: “Tôi đến thăm anh, không được sao?”
Tần Du lạnh lùng đáp: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, cô có thể đi rồi, không tiễn.”