Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 30

Giang Hữu Linh hôm nay không ăn sáng thì tới công ty luôn. Anh làm xong công việc trong tay, cảm thấy bụng mình đang đói cồn cào.Giữ vững nguyên tắc phải biết yêu thương cơ thể. Nếu không cơ thể sẽ trả thù anh bằng những cơn đau dạ dày tái phát, Giang Hữu Linh tiện tay lấy chút trái cây ở phòng trà của công ty để ăn.

Rồi tình cờ gặp phải Phùng Tiệp đang ở đó.

Giang Hữu Linh có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cười chào cậu ta: “Cậu cũng ở đây à?”

“Trợ lý Giang, chào anh.”

Phùng Tiệp đứng trước mặt Giang Hữu Linh một lúc, thật sự không biết phải mở lời thế nào.

Trong thời gian trợ lý Bạch tiếp nhận công việc của trợ lý Giang, các phòng ban đều gặp phải vô vàn khó khăn.

Khác với trợ lý Giang, người luôn lắng nghe ý kiến trước khi đưa ra quyết định, trợ lý Bạch nhìn có vẻ yếu đuối, trông cũng không có gì đáng sợ nhưng lại thích tự ý ra lệnh. Mặc dù rõ ràng cậu ta không hiểu rõ về công ty và cũng không có nhiều kinh nghiệm làm việc nhưng cậu ta lại mang một sự tự tin khó hiểu. Cứ nghĩ mình hiểu biết hơn cả những chuyên gia và yêu cầu cấp dưới làm theo suy nghĩ của mình.

Vì thân phận của cậu ta, cấp dưới không thể không làm theo. Kết quả là không ngừng xảy ra đủ loại rắc rối và phiền phức.

Chỉ trong một thời gian ngắn, các phòng ban đều rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Đối với những chuyện nhỏ như vậy, Tổng Giám đốc Tần đương nhiên không quan tâm mà trợ lý Bạch cũng không có ý định giải quyết những vấn đề mà mình gây ra. Công việc không thể phân loại được đương nhiên sẽ rơi vào tay phòng thư ký.

Sau khi tốn vô số sức lực để giúp cấp trên dọn dẹp đống hỗn loạn. Đến ngay cả lãnh đạo của họ cũng cảm thấy không thể cứ thế tiếp tục thế nên đã quyết định tìm ai đó để tế nhị báo cáo tình hình hiện tại lên cấp trên.

Hình ảnh trợ lý Giang đáng tin cậy đã ăn sâu vào tâm trí mọi người và họ nhanh chóng đạt được sự đồng thuận: Tìm trợ lý Giang để nói chuyện, anh ấy chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

Cái gì? Tại sao không báo cáo với Tổng Giám đốc Tần?

Nói giỡn à. Họ chỉ muốn cải thiện tình hình hiện tại thôi chứ không phải là muốn chết.

Phùng Tiệp - người được công nhận là có mối quan hệ khá tốt với trợ lý Giang vinh dự đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này.

Cậu ta hoàn toàn không biết phải làm thế nào để “tế nhị nhắc đến tình hình gần đây với trợ lý Giang” như lời lãnh đạo nói. Đối mặt với Giang Hữu Linh, cậu ta chỉ biết kiếm chuyện hỏi: “Trợ lý Giang gần đây có bận không?”

“Cũng ổn.” Giang Hữu Linh bóc một quả nho bỏ vào miệng.

Trước đây anh tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian làm việc như vậy. Nhưng hôm nay, anh hiếm khi có chút thời gian rảnh rỗi.

Phùng Tiệp nhìn quanh, xác nhận không có ai cuối cùng mới hạ giọng nói: “Trợ lý Bạch mới bắt đầu công việc, có thể chưa quen lắm...”

Cậu ta nói được một nửa thì thấy Giang Hữu Linh nhướn mày nhìn về phía cửa như thể có ai đó bước vào.

Phùng Tiệp theo phản xạ mà giật mình, cậu ta quay đầu lại.

Cửa không có ai cả.

“Yên tâm đi. Lúc này, Tổng Giám đốc Tần và trợ lý Bạch đang đi họp rồi.” Trợ lý Giang khẽ nheo mắt rồi nở một nụ cười, khác hẳn với vẻ tao nhã thường thấy mà bất ngờ giống như một con cáo vui vẻ nói: “Nếu cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Tôi sẽ không kể cho người khác đâu.”

Phùng Tiệp: “...”

Cậu ta cảm giác tính cách của trợ lý Giang hình như đã thay đổi một chút so với trước đây.

Trước kia, trợ lý Giang là một người chuyên nghiệp biết bao, luôn đứng sau Tổng Giám đốc Tần. Hoàn toàn giống như kiểu trợ lý hoàn hảo chỉ có trong tiểu thuyết. Từ đầu đến chân đều tỏa ra khí chất của một tinh anh điển hình trong giới công sở, đối xử với người khác rất hòa nhã và lễ phép nhưng luôn có một sự ranh giới rõ ràng, chẳng hề có chút sơ hở nào.

Hiện giờ... vẫn chuyên nghiệp như trước vẫn khiến người khác cảm thấy kính trọng, nhưng hình như so với trước đây giờ anh ấy lại thích đùa hơn rồi.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là... bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tính cách cũng thay đổi lớn?

Thật tiếc là Giang Hữu Linh không biết Phùng Tiệp đang nghĩ linh tinh gì. Nếu biết anh sẽ rõ ràng mà nói với cậu ta:

Không phải tính cách thay đổi mà là bản chất của anh lộ ra mà thôi.

Nói cách khác anh chỉ đơn giản là lười diễn mà thôi.

Sau sự việc nhỏ này, Phùng Tiệp cũng thả lỏng. Cậu ta quyết định nói hết mọi chuyện gần đây.

“...Hiện giờ trong công ty đang có vài lời đồn không hay, anh có muốn nhắc nhở Tổng Giám đốc Tần nên để trợ lý Bạch làm quen công việc thêm một thời gian nữa rồi mới tiếp quản được không?”

Phùng Tiệp nói xong trong một hơi. Khi lý trí quay lại, cậu ta nhận ra cảm xúc cá nhân của mình quá rõ ràng, lo lắng đứng đợi Giang Hữu Linh trả lời. Không ngờ Giang Hữu Linh lại lên tiếng nhưng câu hỏi của anh ấy lại là chú ý đến một chi tiết nhỏ.

“Có nhiều người bàn tán như vậy không?”

Phùng Tiệp ngơ một lúc: “Không phải quá nhiều, có vài người thôi...”

Cấp trên có sự xáo trộn ngầm, nhân viên ở dưới cũng bắt đầu cảm nhận được điều bất thường.

Hiện nay trong công ty đã có rất nhiều phiên bản của những lời đồn đại. Nào là những người thích âm mưu quyền lực thì đoán rằng đây là một cuộc chiến quyền lực, trợ lý Giang có công lao lớn khiến Tổng Giám đốc Tần thấy nguy cơ vì thế quyết tâm nâng đỡ trợ lý mới; những người thích nghĩ linh tinh thì lại đoán rằng trợ lý Giang và Tổng Giám đốc Tần có mối quan hệ thân mật, trợ lý Bạch vào công ty làm việc khiến Tổng Giám đốc Tần động lòng liền bỏ rơi trợ lý Giang...

Các đồng nghiệp thường xuyên bàn tán sau lưng lãnh đạo trong các nhóm nhỏ. Thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Tổng Giám đốc Tần bỏ rơi người cũ để lấy người mới. Dù là đối diện với trợ lý Giang, người vốn được công nhận là dịu dàng và hòa nhã thì cậu ta cũng không dám kể ra những lời này.

“Xin lỗi đã làm phiền anh. Dù sao thì Tổng Giám đốc Tần chỉ nghe lời anh thôi...”

Phùng Tiệp nói đến giữa chừng, giọng nói có chút nghi ngờ. Vì cậu ta nhận thấy Giang Hữu Linh không nhịn được mà mím môi, ánh mắt nhướng lên như thể đang bị lời nói của cậu ta làm cho bật cười.

Phùng Tiệp: “...?” Có phải mình vừa nói cái gì đó buồn cười không?

Giang Hữu Linh thật sự thấy những lời của Phùng Tiệp rất buồn cười.

Tuy nhiên thấy Phùng Tiệp có vẻ lo lắng Giang Hữu Linh vẫn an ủi cậu ta: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết.”

Phùng Tiệp chú ý đến cách dùng từ trong câu của trợ lý Giang "Tôi sẽ tìm cách" chứ không phải "Tôi sẽ báo cáo với Tổng Giám đốc Tần". Trong lòng cậu ta bỗng cảm thấy căng thẳng.

Những lời đồn trong công ty, chẳng nhẽ lại là thật.

Trợ lý Giang đã giúp cậu ta rất nhiều nhưng cậu ta lại không thể giúp gì cho trợ lý Giang.

Phùng Tiệp khẽ nói: “Anh... cứ làm hết sức mình là được. Không sao đâu, nghe tôi nói lâu như vậy đã làm phiền anh rất nhiều rồi.”

Giang Hữu Linh ngẩng đầu lên nhìn một lúc lâu rồi mở lời với giọng điệu ôn hòa: “Tôi có một ý tưởng nhưng cần sự giúp đỡ của cậu.”

Phùng Tiệp không ngờ đến chuyện này, giật mình ngẩng đầu lên: “Anh cứ nói. Nếu có thể làm, tôi chắc chắn sẽ làm được!”

“Vậy tôi sẽ nói thẳng.”

Giang Hữu Linh nheo mắt lại, nét mặt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc chuyển công tác chưa?”