Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 29

Giang Hữu Linh: ... Bây giờ mà giả vờ như mình không ở còn kịp không?

Rõ ràng là đã muộn rồi.

Tần Du nhìn chằm chằm vào anh quá dữ dội. Anh chỉ vô tình bắt gặp cảnh sếp và đồng nghiệp có chút mờ ám. Bản thân tuy không quay đầu chạy đi nhưng cũng thuận tay đóng cửa lại giúp họ. Sao mà phải dùng ánh mắt lạnh lẽo như thế để nhìn anh chứ?

Cứ như thể thẹn quá hóa giận ấy.

Dù trong lòng suy nghĩ mông lung nhưng Giang Hữu Linh vẫn giữ được phẩm hạnh cơ bản của một trợ lý. Anh bình tĩnh bước vào, đặt tài liệu lên bàn Tần Du: "Tổng giám đốc Tần, đây là những tài liệu ngày hôm nay cần ngài duyệt."

Ánh mắt của Tần Du như muốn nhìn xuyên thấu qua anh. Giang Hữu Linh đứng thẳng như cây tùng, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc qua bên cạnh.

Dáng vẻ như muốn biểu đạt rằng: Chính là... vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh chẳng thấy gì, cũng chẳng nghe thấy gì.

Hy vọng là cả hai nhân vật chính sẽ bỏ qua cho anh.

Tần Du nhận tài liệu, lật qua hai trang rồi vứt nó lên bàn.

Tần Du ngẩng đầu nhìn Bạch Hi: "Cậu ra ngoài đi."

Bạch Hi gật đầu, dáng vẻ vẫn rất ngoan ngoãn: "Vâng."

Cậu ta rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Tần Du và Giang Hữu Linh. Sau một lúc im lặng, Tần Du là người mở lời trước.

"Bạch Hi nói muốn làm quen với công việc của trợ lý, anh giao một phần công việc cho cậu ta đi."

Giang Hữu Linh ngạc nhiên, không ngờ Tần Du lại nói với anh chuyện này.

Liệu nhân vật chính có thực sự bắt đầu tập trung vào sự nghiệp không?

Nhưng quyết định lần này của Tần Du lại đúng với ý anh.

Lời nói của Việt Hoa lần trước đã gợi mở cho Giang Hữu Linh, anh có thể tìm cách rút khỏi vị trí trợ lý giám đốc chuyển đến chi nhánh ở Cảnh Dương.

Giang Hữu Linh biết rõ, đây là do sự ích kỷ của mình.

Nếu có thể chọn, anh cũng không muốn hoàn toàn rời khỏi Hoành Dư. Nơi này dù sao cũng là công sức của cha mẹ và cha nuôi anh bao năm qua, thậm chí ngay cả anh cũng đã dành phần lớn thời gian cho Hoành Dư.

Trước đây anh không nghĩ đến chuyện này nhưng khi bắt đầu có ý định, anh thật sự đã tìm ra một nơi thích hợp.

Cảnh Dương.

Mới đây, chi nhánh của Hoành Dư ở Cảnh Dương đã gặp phải chút chuyện. Giám đốc vì một cuộc tố cáo mà bị bắt đi điều tra, có rất nhiều người bị liên lụy. Mặc dù tình hình đã được kiểm soát kịp thời, không ảnh hưởng đến trụ sở chính nhưng Hoành Dư vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.

Nếu không, Tần Du cũng sẽ không bay tới Cảnh Dương để bàn công việc.

Mặc dù chuyện đã xong nhưng để tránh những rắc rối tiếp theo, trụ sở chính chắc chắn sẽ cử người phụ trách tới để quản lý hoàn toàn chi nhánh ở Cảnh Dương.

Giang Hữu Linh nghĩ đến chuyện này.

Chỉ cần anh có thể rời khỏi Tỉnh Giang và chuyển đến chi nhánh ở Cảnh Dương thì cốt truyện giữa Tần Du và Bạch Hi sẽ chẳng còn liên quan gì đến anh nữa. Dù họ có yêu đương ở Tỉnh Giang đi nữa thì cũng không sao.

Nhưng anh vẫn đang băn khoăn không biết làm sao để mở lời với Tần Du.

Nếu Tần Du mở lời trước, vậy thì sẽ dễ dàng hơn cho anh.

"Trợ lý Bạch muốn có cơ hội rèn luyện. Đương nhiên là chuyện tốt. Tôi sẽ sắp xếp." Giang Hữu Linh khẽ cười. "Nhân tiện, tôi cũng có một việc muốn cùng Tổng giám đốc Tần trao đổi."

Anh nói về chuyện Cảnh Dương và rất khéo léo thể hiện ý định của mình: "...Tổng giám đốc Tần thấy sao?"

"Anh muốn đi Cảnh Dương?" Tần Du lặp lại câu nói của anh. Ánh mắt Tần Dư nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Bị Tần Du nhìn với ánh mắt như vậy, Giang Hữu Linh cảm thấy cơ thể mình có chút không thoải mái.

Dù biết là điều này sẽ không thể xảy ra nhưng anh có cảm giác như Tần Du có thể nhìn xuyên qua lớp áo của anh, nhìn thấy được làn da ẩn dưới đó.

Hai ngày nghỉ đã giúp Giang Hữu Linh hồi phục đủ sức khỏe để có thể trở lại làm việc. Nhưng dưới lớp áo quần dày vẫn còn vài vết tích chưa được xóa sạch.

Dù lý do là gì nhưng hiện tại, anh đang bị người gây ra những vết tích này nhìn chằm chằm. Nghĩ đến đây, tai anh không khỏi có chút nóng lên.

"Chỉ là tôi nghĩ, hiện tại trong công ty không có ai thích hợp hơn." Giang Hữu Linh cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng trình bày sự thật.

Người được điều tới Cảnh Dương, vị trí không thể quá thấp và phải có năng lực. Khi được điều động đi thì phải đủ khả năng nắm bắt chi nhánh và quan trọng nhất là phải trung thành với Hoành Dư.

Để thỏa mãn những điều kiện này, người phù hợp không nhiều và Giang Hữu Linh đúng là người thích hợp nhất.

Tần Du hừ một tiếng, không có phản ứng gì với lời của Giang Hữu Linh.

Giang Hữu Linh nhận ra, Tần Du hình như không vui.

Có lẽ là vì sự bất an của anh đã làm Tần Du không hài lòng.

Giang Hữu Linh giả vờ như không nhận ra, ôn tồn nói: "Tổng giám đốc Tần, ngài yên tâm. Ngoài trợ lý Bạch, tôi sẽ tìm người thích hợp trong công ty để thay thế công việc của tôi."

Tần Du liếc anh một cái, lạnh lùng cười nhạo: "Những người khác không có ích như anh."

Giang Hữu Linh hơi sững lại, anh không cảm thấy công việc của mình không có gì là không thể thay thế.

Nhưng anh hiểu một điều: Lúc này phải nghe theo lời Tần Du mà nói.

Anh chỉnh lại cặp kính đang trượt xuống, nhẹ nhàng đề nghị: "Nếu vậy, tôi xin phép điều chuyển sang Cảnh Dương. Tôi sẽ tìm người tạm thay tôi. Khi tôi giải quyết công việc xong tôi sẽ trở lại tiếp tục làm trợ lý của ngài."

Nghe đến đây, sắc mặt Tần Du có vẻ dịu lại, Tần Du liếc nhìn Giang Hữu Linh một cái rồi hỏi: "Mất bao lâu?"

Giang Hữu Linh ánh mắt ôn hòa: "Càng sớm càng tốt, tôi sẽ giải quyết công việc bên đó rồi quay lại."

Anh vô cùng tự nhiên nói dối, không chút lo lắng sẽ không thể giải quyết được chuyện xảy ra sau này.

Dù sao thì khi anh đi rồi,Tần Du và nam chính thụ sẽ phát triển tình cảm. Chắc chắn sẽ không nhớ đến anh nữa. Lúc đó lại tìm cách biến việc điều chuyển thành chuyển công tác là được.

Tần Du giọng lạnh nhạt, quay đi: "Anh tự sắp xếp đi."

Đây là đồng ý.

Giang Hữu Linh im lặng thở phào một hơi: "Được rồi, tôi sẽ đi sắp xếp."

..............................................................

Khoảng thời gian sau đó, Giang Hữu Linh sống rất bình lặng.

Anh lấy lý do "công việc cần giải quyết quá nhiều, không đủ sức lực" để giao một phần công việc cho Bạch Hi. Dĩ nhiên, phần công việc này chủ yếu là các hoạt động liên quan đến việc giao tiếp với các đối tác của Tổng giám đốc, báo cáo công việc, tham gia các cuộc họp hay đi thăm các bộ phận cùng Tổng giám đốc... Những công việc này đều có ý nghĩa đặc biệt.

Tóm lại, anh muốn tạo cơ hội cho nhân vật chính được ở bên nhau để tình cảm của họ càng thêm sâu đậm.

Dưới sự nỗ lực của anh, các biện pháp này có hiệu quả rõ rệt nhưng cũng có một số tác dụng phụ.

Trong đó đặc biệt nhất là người đang đứng trước mặt anh, dáng vẻ vừa muốn nói lại thôi: Phùng Tiệp.