Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 19: Cởi thắt lưng ra

Chương 19: Cởi thắt lưng ra

Liễn Nham ung dung nhìn nàng chẳng hề lay động, nàng thì căng thẳng đến người lạnh toát. Kiếp trước làm phu thê không nói nhưng kiếp này hắn sao lại muốn cùng nàng mờ ám kia chứ?

Hắn trước nay đều không có quan hệ nào với nữ nhân, đúng hơn nếu kiếp trước nàng không chủ động tìm hắn thì ai cũng nghĩ hắn không thích nữ nhân.

Cho nên lúc hắn xin tha mạng cho nàng mới làm nhiều người nghĩ hắn nặng tình chỉ yêu mỗi nàng.

“Thái sư, người đừng ép ta. Ta và Thái sư không phải cặp đôi, huống chi ngài chưa chắc là phu quân ta để truyền ra ngoài không hợp lễ.”

Liễn Nham nhướng mày cuối cùng đưa ra nhượng bộ: “Cởi thắt lưng ra.”

Thẩm Điếu Chân hoảng đến run rẩy, Liễn Nham liền chặn suy nghĩ của nàng: “Ta che mắt lại.”

“Tại sao ngài phải làm vậy?”

“Ta muốn biết vết thương.”

Thẩm Điếu Chân nghẹn lại, nàng khó khăn đưa ra quyết định, biết rằng trước đây cái gì cũng nhìn qua nhưng hiện tại đã khác nhưng hắn là kẻ cố chấp.

Thẩm Điếu Chân cắn răng cuối cùng rũ mắt đưa tay đến thắt lưng cởi ra.

Đai lưng của Thẩm Điếu Chân làm bằng lụa mềm mại trơn mỏng, nàng xấu hổ đưa tấm đai lưng cho Liễn Nham, hắn đi vòng ra sau lưng nàng sau đó tự đem đai lưng che mắt lại cột ở đằng sau đầu.

Thẩm Điếu Chân nghiêng đầu, hắn che đi đôi mắt để lộ sóng mũi cao cùng môi hồng sạch sẽ có cảm giác như thần tiên cao lãnh cấm dục khiến người khác sinh ý niệm xấu.

Môi Thẩm Điếu Chân khô lại, nàng liếʍ môi, đời trước bị nhan sắc này dụ dỗ bây giờ không thể có suy nghĩ đó.

Thẩm Điếu Chân chậm rãi cởi từng lớp áo ra, thao tác nàng chậm nhưng sự va chạm của vải đủ để Liễn Nham nghe được nàng đang làm gì.

Thị giác mất đi thì những giác quan kia quá nhạy, chẳng hạn như khứu giác, hắn ngửi được mùi hương thơm ngát của nữ tử.

“Thái sư, ừm… xong rồi.”

Giọng nàng như mật ngọt mềm mại rót vào tai, Liễn Nham khó phân biệt giơ tay ra, Thẩm Điếu Chân chủ động đưa lưng về phía tay hắn.

Từng ngón tay thon dài đều nhau chạm vào lưng làm Thẩm Điếu Chân mím môi run lên, nàng vẫn là chưa quen với sự va chạm này sau khi sống lại. Tay hắn vẫn lạnh như thế chạm vào làm người nàng tê dại.

Liễn Nham cảm nhận rõ sự mềm mịn làn da ấm áp của nàng chỉ là hắn còn nhận ra những vết thương trên bề mặt tấm lưng, rất nhiều.

Mày Liễn Nham không tự chủ nhíu lại, hắn thấp giọng nói: “Tiểu thư lí ra lúc đó nên gϊếŧ hắn.”

Thẩm Điếu Chân run lên nghiêng đầu ra sau, nàng không thấy rõ dưới lớp vải lụa kia là biểu cảm gì, lạnh lùng, tàn nhẫn hay đau xót?

Khả năng là hai cái đầu.

Thẩm Điếu Chân cười nhẹ: “Mục đích của ta là cứu Phạm Yến, sau đó lại thu được lợi ở chỗ Triệu đô đốc, như vậy đã đủ rồi. Ta không quen dùng mạng người ra đổi.”

Liễn Nham im lặng, hắn giúp nàng thoa thuốc.

Hơn một lúc sau cuối cùng cũng xong, Liễn Nham tháo bịt mắt xuống vừa vặn Thẩm Điếu Chân kéo áo đủ để hắn nhìn được cả tấm lưng trắng trẻo chằng chịt vết trầy đỏ nhuộm cả đáy mắt đen của hắn, rõ ràng khi nãy hắn sờ vào cũng cảm nhận được nhưng khi nhìn thấy vẫn là không thoải mái.

“Tam tiểu thư hôm nay về sớm đi.”

Thẩm Điếu Chân kinh ngạc, trước nay chưa từng có chuyện hắn dạy nàng học sẽ cho nàng nghỉ sớm, lúc nào cũng hành nàng học hơn cả ngày trời nhưng sau đó nghĩ lại hắn có lẽ có việc nên ngoan ngoãn cáo lui.

Thẩm Điếu Chân vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thư phòng cùng với Thu Hương về Thẩm phủ.

Cao Lãng đứng bên ngoài nhìn hai nữ tử gấp gáp bỏ đi lại nghiêng đầu nhìn Liễn Nham bên trong đang vân vê tay mình.

“Cao Lãng, giúp ta một chuyện.”

Cao Lãng nghe được tiếng nói lạnh lẽo thì cúi đầu nhận lệnh.

.

Thẩm Điếu Chân ngồi bên trường kỷ cạnh cửa sổ ăn điểm tâm, bây giờ Thẩm gia không có hiềm khích với Liễn Nham mà mục đích của Thẩm gia là bá tánh, nếu giúp Liễn Nham, như vậy có thể giúp Thẩm gia.

Dù sao hoàng thượng là hôn quân, Thái tử lại ngu muội háo thắng bản tính ngông cuồng tự đại sẽ không thể là minh quân, quả thật lúc Liễn Nham lên làm trữ quân, thái bình thịnh trị, nếu phụ thân nàng biết hắn là tứ hoàng tử Lý Thạc có khi sẽ không bị cắn rứt tội lật đổ triều chính.

Thay vì là kẻ thù thì chung chiến tuyến.

Nhưng làm sao để Liễn Nham tin tưởng Thẩm gia?

“Tiểu thư, tiểu thư.”

Thu Hương từ ngoài vội vã chạy vào sau đó ghé vào tai nàng nói nhỏ.

Thẩm Điếu Chân kinh ngạc đến hoảng sợ: “Ngươi nói thật?”

Thẩm Điếu Chân nhận được cái gật đầu của Thu Hương thì vội chạy ra ngoài.

Đúng lúc đến cửa chính thì gặp Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị, hai người họ cũng như nàng vừa hay tin.