Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 18: Hắn giúp nàng bôi thuốc

Chương 18: Hắn giúp nàng bôi thuốc

Thẩm Điếu Chân nhìn Liễn Nham quay lại bàn của hắn sau đó cầm một lọ bằng gốm trắng lên lần nữa di chuyển đến chỗ nàng. Nàng mơ hồ nhìn theo thấy hắn phất tay áo cầm tay nàng nâng lên.

Nhiệt độ tay hắn mát lạnh làm nàng rùng mình, nàng ngẩn ngơ ngạc nhiên quên cả phản ứng.

“Thái, sư?”

“Đây là thuốc bôi của Tư Nghệ đưa cho ta, rất tốt có thể giúp vết thương trên người Tam tiểu thư lành nhanh không để sẹo.”

Hắn nói rồi sau đó vén tay áo nàng lên, một phần tay bị trầy trật từng vết thương đỏ đang khô mài, tim Thẩm Điếu Chân đập loạn vội rút tay về.

“Thái sư, để ta…”

“Tam tiểu thư ngồi xuống.” Hắn dường như không quan tâm

Thẩm Điếu Chân bất khả kháng ngồi xuống, Liễn Nham ngồi đối diện lần nữa kéo tay nàng lại vén tay áo lên.

Nàng nhìn thấy hắn mở nắp lọ thuốc ra sau đó đổ ít bột trắng lên ngón tay rồi thoa lên chỗ trầy xước trên cánh tay nàng.

Thẩm Điếu Chân rít lên, Liễn Nham nhướng mày sau đó thao tác nhẹ lại.

Thẩm Điếu Chân mặt đỏ bừng, đời trước mặc dù gần gũi với hắn không biết bao lần nhưng vẻ ngoài hắn tuấn mỹ như thế mỗi khi nhìn đều bị hút vào không dứt ra được.

“Tiểu thư rất thích ngắm bổn thái sư?”

Thẩm Điếu Chân xấu hổ vội nhìn ra cửa sổ: “Ta ngắm trời.”

Khóe môi Liễn Nham cong lên nhẹ: “Không trách tiểu thư, người nổi danh mê nam sắc mà.”

Thẩm Điếu Chân: “…”

Thẩm Điếu Chân được hắn thoa thuốc vô cùng nhẹ nhàng làm nàng thư giãn hẳn, nếu là kiếp trước hai người họ không có liên quan đến quyền lực đấu đá thì có lẽ cũng có thể làm đôi phu thê hạnh phúc.

Tiếc là hắn lừa nàng. Hắn chưa từng yêu nàng. Hắn lợi dụng vị trí phu quân của nàng mà tiếp cận Thẩm gia để nắm binh quyền, nàng chỉ là quân cờ của hắn, không phải, là con rối như lời hắn nói.

Nghĩ đến đây sóng mũi Thẩm Điếu Chân cay lên, đuôi mắt chợt phiếm hồng.

Liễn Nham ngẩng đầu mắt hơi nhếch nhẹ chỉ thấy nữ tử trước mặt đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ lại ửng đỏ.

“Đau sao?”

Thẩm Điếu Chân giật mình, nàng lắc đầu: “Không có.”

Liễn Nham không nói gì thêm nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn nhiều vết xước đỏ làm người ta cảm thấy nóng mắt đến khó chịu thương tiếc.

“Còn ở đâu không?”

Thẩm Điếu Chân giật mình nhìn hắn, nàng thu tay về lắc đầu lại gật đầu.

“Tam tiểu thư sao quay về làm kẻ ngốc rồi?”

Thẩm Điếu Chân nhận thấy ý vị cười châm chọc của hắn cũng không buồn lòng, nàng đáp: “Chỗ khác để ta nhờ người bôi.”

“Ở đâu?”

Thẩm Điếu Chân chớp mắt lúng túng nói: “Sau lưng, ta bị hắn ta kéo lê trên đất.”

“Hửm?”

Hắn đương nhiên không biết, lúc đó Triệu Bính giận dữ vì nàng đánh hắn mà cầm cổ chân nàng kéo đi một đoạn làm tấm lưng nàng bị thương gần hết tấm lưng.

Ánh mắt Liễn Nham đảo quanh sau đó đứng dậy đi đến hai bên cửa sổ đóng lại.

“Cao Lãng.” Hắn thấp giọng gọi

Cao Lãng từ cửa chính đi vào chờ nghe lệnh.

“Đứng canh không có lệnh của ta không ai được vào.” Hắn hạ lệnh, Cao Lãng giật mình nhìn hai người rồi gật đầu, Liễn Nham lại bổ sung: “Đóng cửa.”

Cao Lãng lần này bị làm cho kinh ngạc nhưng chỉ nghe theo phân phó.

Thẩm Điếu Chân chớp mắt hoảng sợ, đột nhiên đóng hết cửa làm gì? Hắn tính gϊếŧ nàng sao?

“Thái sư… ta khi nãy có nói gì sai ngài đừng giận mà gϊếŧ ta.”

Thẩm Điếu Chân run sợ thu người, Liễn Nham nhíu mày, đôi mắt giảm đi mấy phần tàn nhẫn lạnh lẽo: “Ta không ngốc gϊếŧ tiểu thư ở đây.”

Thẩm Điếu Chân thở phào lại nhận ra điều không đúng: “Thế sao ngài đóng hết cửa?”

Liễn Nham thờ ơ đáp: “Không đóng cũng được nhưng có người nhìn thấy lưng tiểu thư thì ta không biết.”

Thẩm Điếu Chân: “???”

Thẩm Điếu Chân nhất thời không hiểu ý tứ trong câu nói kia, Liễn Nham ngược lại bình thản hơn cầm lọ thuốc.

“Thái sư.”

“Tam tiểu thư cứ từ từ chúng ta có nhiều thời gian.”

Thẩm Điếu Chân rõ ràng bị bức ép, nàng lắc đầu: “Thái sư, ta là nữ nhi chưa gả không thể làm thế được.”

Liễn Nham không đáp chỉ nhìn nàng, rất lâu.

Thẩm Điếu Chân cảm thấy bị áp lực, hắn dường như không muốn thỏa hiệp.