Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 17: Ngửa bài với nhau

Chương 17: Ngửa bài với nhau

Thẩm Điếu Chân lúc cần sẽ giả ngốc lúc không cần sẽ không vờ nữa, hôm trước ở Triệu phủ không quan tâm có Liễn Nham ở đó mà dương nanh múa vuốt, ngược lại bây giờ ngồi ở phủ Thiên Trường trở nên ngoan hơn.

Hôm trước Thẩm Điếu Chân bị Triệu Bính đẩy ngã vào đống củi cứng còn bị hắn kéo lê lôi đi, nàng còn chưa hồi phục thân thể nhưng nghĩ đến nếu lại trốn học hắn có nghi ngờ nàng cho nên cố gắng hết sức để đến đây.

Thẩm Điếu Chân nâng tay nhẹ cầm lấy bút lông đã thấm mực viết thư pháp theo yêu cầu của hắn.

“Tam tiểu thư đúng là ham học đã bị thương còn đến.”

Thẩm Điếu Chân không cho đó là lời khuyên, nàng ngẩng đầu mỉm cười vô hại: “Ta sợ phụ lòng giảng dạy của Thái sư.”

“Nhưng ta thấy Tam tiểu thư thông minh như thế không cần ta dạy.”

Thẩm Điếu Chân biết ngay hắn sẽ trực diện đánh thẳng nàng không vòng vo mà.

“Thái sư có gì xin nói thẳng.”

Liễn Nham nhướng mày gấp quyển Luận Ngữ lại sau đó đứng dậy từng bước đi nhẹ nhàng thanh tao tiến lại chỗ Thẩm Điếu Chân.

Thẩm Điếu Chân ngẩng đầu từ bên dưới dễ dàng nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của hắn cả hàng mi đổ xuống vừa dài vừa dày.

“Có câu [Bất hoạn nhân chi bất kỉ tri, hoạn bất tri nhân dã]* ta vẫn là không nhìn ra Tam tiểu thư lại có hứng thú với binh quyền.”

Thẩm Điếu Chân nghe hiểu câu luận ngữ kia có ý gì, nàng đứng lên nhìn hắn nhẹ giọng đáp: “Cũng có câu [Vi chính dĩ đức, thí như bắc thần, cư kì sở nhi chúng tinh củng chi]** Thái sư có nghe qua?”

*[Bất hoạn nhân chi bất kỉ tri, hoạn bất tri nhân dã]: Đừng lo người không biết mình, chỉ lo mình không biết người” nghĩa là: Lo mình không biết người là lo không biết người nào hiền để theo, người xấu để tránh.

**[Vi chính dĩ đức, thí như bắc thần, cư kì sở nhi chúng tinh củng chi]: “Làm chính trị (trị dân) mà dùng đức (để cảm hoá dân) thì như sao bắc đẩu ở một nơi mà các ngôi sao khác hướng về cả (tức: thiên hạ theo về). Nghĩa là: Đây là chủ trương vô vi của Khổng: không phải dùng hình pháp, tránh được mọi phiền phức, chống được mọi biến động.

Thẩm Điếu Chân nói xong nghe tiếng cười ngân bật ra từ cổ họng Liễn Nham, hắn quả nhiên nhận ra nàng không phải kẻ ngốc.

“Tam tiểu thư đúng là làm bổn thái sư mở mang tầm mắt. Nếu Tam tiểu thư đã nói đức trị thì nên nhìn rõ không nên nói đến binh quyền.”

Thẩm Điếu Chân mỉm cười xinh đẹp: “Đức trị quả nhiên không cần binh nhưng không có binh không thể có quyền mà trị. Thái sư vẫn là hiểu muốn làm người cầm quyền phải đủ mạnh mới được dân nghe sau đó mới tới bước dùng đức trị.”

Liễn Nham cúi người cầm tờ giấy được nàng viết chữ Đức bên trên thì cười nhạt sau đó nhẹ cầm tờ giấy lướt qua cổ nàng, Thẩm Điếu Chân lạnh sống lưng nhưng vẫn kiềm chế không run sợ.

Mảnh giấy mỏng nhẹ nhàng cứa ngang cổ làm nàng nhớ đến lúc lưỡi dao năm xưa cứa vào cổ mình mà giờ khắc này vẻ mặt hắn lộ ra tia tàn nhẫn lãnh đạm.

“Tam tiểu thư đúng là xảo ngôn.”

Thẩm Điếu Chân tay bấm vào nhau để bình tĩnh cười nói: “Thái sư quá lời, chỉ là biết ăn nói hơn, tiểu nữ vẫn là ngu muội cần ngài dạy bảo, hôm nay chỉ là đột nhiên sáng suốt.”

Liễn Nham tay cầm tờ giấy vẫn nhẹ nhàng lướt qua cổ nàng, trầm giọng cười lại ngẩng nhìn nàng hỏi: “Tam tiểu thư nói xem, đức trị mà tiểu thư nói có dùng được?”

Thẩm Điếu Chân bình tĩnh suy nghĩ lại nói: “Thái sư vẫn đang dùng đức giúp hoàng thượng trị quốc không phải sao? Còn Thẩm gia thì dùng binh trợ giúp hoàng thượng, chúng ta đều cùng vì góp sức cho hoàng thượng cả.”

Ánh mắt Liễn Nham lóe lên, hắn chậc lưỡi thầm than: “Phải, chúng ta đang giúp hoàng thượng.”

Thẩm Điếu Chân đương nhiên biết chúng ta không có hắn, Thẩm Điếu Chân bồi thêm: “Thái sư anh minh tài giỏi chắc chắn hiểu biết hơn tiểu nữ, hôm nay tiểu nữ nói mấy lời này chỉ đơn thuần có sao nói vậy, ngài vẫn là một người có thể nhìn thấu tương lai, đem lợi ích nhân dân hòa bình lên đầu, Thẩm gia sẽ ở sau hỗ trợ binh quyền giúp ngài dễ dùng đức hơn.”

Liễn Nham tay cầm tờ giấy dừng lại chuẩn xác cạnh giấy đặt ngay giữa cổ Thẩm Điếu Chân, hắn lạnh như băng nhìn Thẩm Điếu Chân.

Thẩm Điếu Chân mím môi, hắn không phải sẽ gϊếŧ nàng chứ, nàng có nói sai không? Đây là hàm ý nàng muốn hắn biết Thẩm gia sẽ có thể giúp hắn.

Nàng hiện tại không muốn dính dáng tới hắn nhưng càng không thích hoàng thượng, lão là hôn quân chỉ nghe nịnh thần, Thẩm gia trung thành lão cũng nghi kị mà xử trảm cả nhà, Liễn Nham chỉ là gián tiếp, nếu lão không đem lòng sinh nghi thì làm gì có chuyện Thẩm gia bị diệt để Liễn Nham có cơ hội dẫn binh.

“Tam tiểu thư, có ai nói cho tiểu thư biết giấy cũng có thể gϊếŧ người không?”

Thẩm Điếu Chân cảm nhận được độ lạnh cùng sắc bén của cạnh giấy kề sát cổ, hai tay nàng nắm chặt lại cố duy trì nụ cười: “Thái sư, tiểu nữ chưa nghe qua.”

Liễn Nham cười khẽ: “Chưa nghe qua thì thôi vậy.”

Thẩm Điếu Chân nhìn Liễn Nham đặt tờ giấy xuống thì nhẹ nhõm, nàng thở phào nào ngờ hắn nói một câu làm nàng run sợ: “Tiểu thư mà nghe rồi thì ta sẵn lòng cho tiểu thử xem để biết.”

Thẩm Điếu Chân đổ mồ hôi, hắn thật sự có ý gϊếŧ nàng?