Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 16: Thủy binh của Triệu gia

Chương 16: Thủy binh của Triệu gia

Thẩm Điếu Chân muốn nói chuyện riêng với Triệu Kim Thành nên cùng ông ta qua gian phòng bên cạnh bàn chuyện. Những người còn lại ngồi ở đại sảnh Triệu gia cũng không biết nàng tính toán điều chi.

Liễn Nham phát hiện ra Thẩm Điếu Chân vậy mà không phải kẻ ngốc, hóa ra là giả ngốc nếu không làm sao nói năng sắc bén như thế.

Xem ra thiên hạ đồn về nữ nhi duy nhất của Thẩm gia ngu ngốc là sai lầm đều bị nàng qua mặt.

Hắn chỉ không hiểu nàng giả ngốc là vì điều gì?

Chỉ thấy hơn nửa canh giờ Thẩm Điếu Chân bước vào sảnh lớn khí sắc tốt hơn còn Triệu Kim Thành lại quay ra sân lớn đánh nghịch tử.

“Phụ thân, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Điếu Chân nói gì mà Triệu Kim Thành tức đến mức đã đánh Triệu Bính sắp ngất đi còn không ngừng.

“Phạm Yến, ngươi cầm số tiền này hãy tự sinh sống, sau này không cần lo nữa.” Trước khi đi nàng đặt một túi bạc vào tay nữ tử đáng thương kia

Phạm Yến ngây người dập đầu đa tạ Thẩm Điếu Chân liên tục.

Liễn Nham đưa mắt nhìn Thẩm Điếu Chân, ánh mắt có phần sáng lên.

~

Thẩm Điếu Chân về Thẩm phủ, nàng đã thay bộ y phục mới tinh tươm đang ngồi ở tiền đường, mẫu thân nàng lo lắng khóc sụt sùi làm nàng cũng buồn bã theo.

“Mẫu thân, được rồi, con không sao mà.”

“Còn không sao? Từ bữa tới giờ bao chuyện rồi, hết té xuống nước, trúng độc giờ là…” còn chưa nói dứt câu đã khóc lên

Thẩm Điếu Chân rầu rĩ an ủi một chút sau đó đứng lên tới chỗ Thẩm Vĩnh. Nàng lấy trong túi áo ra một quyển sổ sách đưa cho ông.

Thẩm Vĩnh khó hiểu cầm lấy sau đó trừng mắt: “Ở đâu con có?”

Thẩm Điếu Chân cười nói: “Trao đổi với Triệu đô đốc, ông ta cũng là thương con trai hơn.”

Thẩm Vĩnh nhíu mày đưa quyển sổ cho Thẩm Thanh và Thẩm Nghị, hai người họ cũng lần lượt kinh ngạc nhìn nàng.

“Binh quyền chúng ta mạnh nhưng thủy binh thì không, con chỉ kêu ông ta chia một nửa thủy binh cho Thẩm gia chúng ta cai quản.”

Thẩm Vĩnh không ngờ Thẩm Điếu Chân lại đòi thủy binh, Thẩm Điếu Chân biết ba người họ sẽ nghi ngờ mình: “Phụ thân, bây giờ nhiều người nhắm đến Thẩm gia, chúng ta vẫn nên có chuẩn bị tốt, thủy binh của Triệu đô đốc cũng chỉ là một phần nhỏ, sau này nếu không dùng cha có thể đưa lại cho người khác.”

Thẩm Điếu Chân lại tiếp: “Nữ nhi chỉ nghĩ chuyện tư không thể trao đổi với ông ấy thì lấy công vậy, con không thể đòi quân lương mà trong tay ông ấy chỉ có thủy binh thì cứ lấy công trước, nếu cha không thích thì cứ tìm người thích hợp mà trao.”

“Nữ nhi ngu muội chỉ nghĩ muốn giúp cha một tí ngoài ra con cũng không biết sau này có ích gì hay không.”

Thẩm Điếu Chân giả ngu nói, sau này lúc Liễn Nham đưa binh vào cũng có một phần binh lính thông qua đường thủy, đương nhiên là dựa vào sự giúp đỡ của Triệu Kim Thành.

“Được rồi, Tam Chân suy nghĩ cho phụ thân là mừng nhưng chuyện chính sự nữ nhi nên ít quan tâm hơn.”

Thẩm Điếu Chân ngoan ngoãn đáp vâng một tiếng.

~

Liễn Nham đặt chén trà xuống, Cao Lãng cầm kiếm từ ngoài đi vào trên kiếm còn sót lại một vệt máu.

“Thái sư, Thẩm tiểu thư trao đổi thủy binh với Triệu đô đốc.”

Liễn Nham nâng mắt, lạnh lẽo tàn nhẫn. Hóa ra không phải kẻ ngốc mà là giả ngốc.

“Xử lí sao rồi?” hắn hỏi chuyện khác

“Đã dọn dẹp.”

Liễn Nham nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở, trong ánh mắt phản chiếu ánh trăng sáng đang dần bị mây che lại.