Chương 15: Hóa ra là giả ngốc
“Không hay rồi lão gia.”
Hạ nhân vừa chạy vào hoảng hốt báo thì phát hiện lão gia bọn họ đang tiếp khách vội lo lắng nhìn.
Thẩm Vĩnh nghiêm mặt: “Có việc gì mà phép tắc không có?”
Hạ nhân liếc nhìn Liễn Nhan ấp úng: “Tiểu thư…”
“Làm sao? Thái sư không phải người ngoài.” Thẩm Thanh nhìn hạ nhân quát
Hạ nhân nuốt nước bọt: “Tiểu thư ở Triệu gia suýt bị Triệu công tử cưỡng bức.”
“Cái gì?”
Thẩm Thanh đập bàn trừng mắt lặp tức giận đến mặt đen đi chạy ra ngoài, hắn ta sẽ gϊếŧ tên họ Triệu dó.
Liễn Nham trầm mắt đặt ly trà xuống.
~
Triệu phủ lúc này gà bay chó chạy loạn cả lên, Triệu Bính bị Triệu Kim Thành phạt quỳ ngoài sân lớn, những tiểu thư công tử tham gia tiệc đều bị đuổi về.
Thẩm Điếu Chân ngồi ở sảnh chính, Phạm Yến thì quỳ bên dưới, bây giờ sắc mặt Triệu Kim Thành đã u ám đến mức sắp bị Triệu Bính làm tức chết.
“Thẩm thái úy, Thái sư đến.”
Thẩm Điếu Chân ngạc nhiên, Liễn Nham cũng đến.
Triệu Kim Thanh suy sụp, xong rồi.
Ông ta vội đứng lên chạy ra nào ngờ Thẩm Thanh nhanh hơn vừa vào đến trước cửa sảnh lớn đã một chân đạp Triệu Bính lăn vài vòng.
“Tên đê tiện nhà ngươi, ngươi dám làm gì muội muội ta.”
Với tính khí nóng nảy của Thẩm Thanh chắc chắn không ngại gϊếŧ Triệu Bính, Thẩm Điếu Chân bám lấy tay Trương Tế Nguyệt đi ra ngoài.
“Ca ca, muội không sao.”
Thẩm Thanh đỏ mắt nhìn Thẩm Điếu Chân sau đó nghiến răng rút kiếm, Triệu Bính sợ đến xanh mặt dập đầu xin tha.
Thẩm Điếu Chân không muốn Thẩm Thanh gϊếŧ hắn, đó là phạm pháp vẫn nên để cho luật pháp xử hắn.
“Ca ca.” Thẩm Điếu Chân khẽ gọi
Thẩm Vĩnh nhìn Thẩm Điếu Chân như thế cũng hận tên Triệu Bính nhưng ông lý trí hơn đi đến ngăn Thẩm Thanh lại.
“Triệu lão gia nên cho ta lời giải thích.”
Thẩm Điếu Chân nhìn phụ thân đi vào đại sảnh với Triệu Kim Thành, nàng ngẩng đầu vừa vặn chạm vào đôi mắt sâu đen của nam nhân tựa như bị rơi vào hố băng.
Liễn Nham nhìn Thẩm Điếu Chân quần áo không ngay ngắn đang trùm chiếc áo khoác của ai đó bên ngoài, cả người yếu ớt phải vịn vào nữ tử bên cạnh, tóc tai rối bời giờ khắc này như đóa hoa bị vùi dập đáng thương.
Liễn Nham cụp mắt liếc nhìn Triệu Bính khóc loạn vì sợ thì nhếch môi lạnh sau đó chậm rãi đi vào trong sảnh.
Thẩm Điếu Chân nương theo Trương Tế Nguyệt cũng đi vào đại sảnh.
“Triệu lão gia, bổn quận vương thấy là nên đem con trai ông vào cung làm thái giám, bên chỗ ta thiếu một thái giám để tránh hắn làm loạn.”
Tào Bân không khách khí nói làm mặt của Triệu Kim Thành trắng xanh không rõ vì bị dọa sợ, ông cũng chỉ có đứa con này.
“Quận vương, mong ngài giơ cao đánh kẽ, lão thần chỉ có mỗi đứa con này.”
“Ta cũng chỉ có mỗi đứa con gái, nếu hôm nay không có người tới kịp thì có phải con gái ta đã chịu sỉ nhục này.” Thẩm Vĩnh đập bàn quai hàm căng chặt nghiến răng
“Thẩm thái úy, Thẩm thái úy, mong ngài nương ta, ta cũng là bậc làm cha, ta hứa sẽ dạy dỗ lại.” Triệu Kim Thành vội quỳ xuống cầu xin, Triệu Mộc Ngân cũng vội xin tha
Thẩm Điếu Chân thờ ơ nhìn hai cha con bọn họ, kiếp trước hắn ta hại bao nhiêu dân nữ, hai cha con bọn họ đều làm ngơ che giấu, bây giờ lại cầu xin hứa sẽ dạy dỗ, nàng mới không tin.
“Để hình bộ xử lý.” Liễn Nham nghiêng đầu cất giọng trầm khàn lại lạnh lẽo như muốn đóng băng đối phương
“Thái sư không được.” Đem vào hình bộ chắc chắn không sống nổi
Liễn Nham nhếch mép, Thẩm Điếu Chân đã lên tiếng trước: “Con trai Triệu đô đốc trước nay không phải lần đầu nhưng không bị phát hiện, hôm nay ta vô tình gặp Phạm Yến cô nương gặp nạn nên cứu mà cũng bị hắn ta có ý đồ xấu, nếu hôm nay ta bị làm sao, ta chắc chắn sẽ tìm cái chết, khi đó sợ là không phải mỗi hắn chết.”
Mọi người nghe lời nói đanh thép của Thẩm Điếu Chân làm cho sửng sốt, Thẩm gia bị nàng dọa đến sợ, Thẩm Điếu Chân mà chết thì ba cha con bọn họ nhất định đem Triệu gia ra xử tội.
Thẩm Điếu Chân lạnh giọng nói tiếp: “Nếu hôm nay không phải ta thì hắn ta sẽ còn ức hϊếp bao nhiêu người, Triệu lão gia không muốn phạt nặng lại lấy lý lẽ phụ tử bắt cha ta nương tay, vậy thì khác nào xem thanh danh của nữ tử chẳng ra gì.”
Liễn Nham nhìn nữ tử đối diện trong hình dạng nhếch nhác giờ phút này lại kiên định, ánh mắt sáng rực không hề lung lay nói ra từng chữ không giống một kẻ ngốc.
Môi Liễn Nham nâng lên cao nhận thấy thú vị.
“Cái này…”
Thẩm Điếu Chân nói đến Triệu Kim Thành không nói được gì, bình thường ai cũng nói Tam tiểu thư Thẩm gia chỉ được vẻ đẹp tuyệt sắc chứ không có trí não, xem ra là lừa gạt.
Lời nói đanh thép kia làm sao kẻ ngốc nói được.
“Thẩm tỷ tỷ, mong tỷ tha cho ca ca ta một mạng.”
Thẩm Điếu Chân nhìn Triệu Mộc Ngân khóc lóc van xin thì lạnh nhạt chán ghét: “Ngươi cũng là nữ tử chẳng lẽ không hiểu, có nhiều thứ không phải cứ nói tha là tha.”
Thẩm Vĩnh nhìn Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị, bọn họ nhìn ra Thẩm Điếu Chân không giống xưa, nàng khi xưa sẽ không lý trí kiên định như thế.
Tạ Khấu Mân ngồi bên cạnh tiểu quận vương Tào Bân cũng lên tiếng: “Triệu Bính làm mất mặt nam tử kinh thành, không thể dung tha.”
Mọi thứ đều chĩa mũi đao muốn Triệu Bính chết, Triệu Kim Thành sợ run lên, ông ta phải nghĩ cách, ông ta chỉ có mỗi đứa con này thôi.
Thẩm Điếu Chân nói ra suy nghĩ tới khi nãy vẫn còn run, Trương Tế Nguyệt nhận ra vội ôm chặt vai nàng trấn an.
Từng hành động của Thẩm Điếu Chân đều được Liễn Nham thu vào tầm mắt.
“Bây giờ, bây giờ nên làm sao mới có thể tha cho con trai lão một mạng?”
Thẩm Điếu Chân chỉ chờ câu này, nàng khóe môi cong cao.