Chương 14: Triệu gia
Trước mặt Thẩm Điếu Chân là một nữ nhân cùng hai nam nhân, Trương Tế Nguyệt, Tạ Khấu Mân và Tiểu quận vương Tào Bân.
Trương Tế Nguyệt là nữ nhà quan tri thức mang nét đẹp thanh tú tươi sáng trí tuệ nhìn vào là biết nữ tử tài hoa.
Tạ Khấu Mân là thư sinh nho nhã, ôn nhuận như ngọc, sáng như trăng cao, đẹp đẽ như một bức tranh.
Tiểu quận vương Tào Bân khảng khái, anh dũng lại phóng khoáng, là một nam nhi trượng nghĩa mang nét đẹp mạnh mẽ, nam tính.
“Tam tiểu thư Thẩm gia đúng là càng ngày càng đẹp, tiểu quận vương đúng là phải trầm trồ.”
Thẩm Điếu Chân cười xán lạn đánh bả vai Tào Bân: “Tiểu quận vương nhà ngươi lại chọc ta.”
Thẩm Điếu Chân với Tào Bân quan hệ rất tốt, tuổi hai người họ bằng nhau nên dễ nói chuyện lại ham chơi nghịch phá. Tào Bân có ngoại hình tuấn tú anh dũng, khí chất khẳng khái là một người sảng khoái, phóng khoáng.
Tào Bân không làm quân tử nữa, hắn sảng khoái cười nhướng mày: “Tam Chân, ta mới khám phá được chỗ kia vui lắm, hôm nào dẫn muội đi, đảm bảo có nhiều mỹ nam.”
Thẩm Điếu Chân sáng mắt: “Được được.”
Tạ Khấu Mân cùng Trương Tế Nguyệt bất lực thở dài.
Tiểu quận vương Tào Bân là cháu trai của hoàng thượng, năm đó sau khi Liễn Nham làm trữ quân, hoàng thượng thoái vị sau đó chết thì tất cả hoàng thân quốc thích đều bị lưu đày, Tào Bân cũng thế.
Tào Bân khi ấy cũng là một lòng với hoàng thượng đến cuối cùng nhận cái kết không thể quay về kinh thành, vĩnh viễn ở biên cương xa xôi.
Buổi tiệc này chủ yếu là để các khuê các công tử các nhà quan vương giả giao du, Thẩm Điếu Chân lại không có hứng thú kết giao chỉ là từ đầu đến cuối không gặp Triệu Bính.
Hắn ta say mê Thẩm Điếu Chân vì nhan sắc kinh diễm của nàng mà hắn còn là lưu manh háo sắc nhiều lần khiếm nhã với nàng đều bị nàng ghét bỏ, sau này nàng lấy Liễn Nham rồi hắn vẫn không bỏ ý định có ý xấu với nàng trực tiếp bị Liễn Nham gϊếŧ chết.
Triệu gia làm được gì? Chính là không gì cả, Triệu Bính ra ngoài ăn hϊếp con gái nhà lành sớm đã có nhiều người gϊếŧ hắn cho nên cái chết của hắn được xem là bị trả thù.
Triệu gia không kêu oan được, hoàng thượng còn phẫn nộ hơn nếu biết hắn ta chuyên đi bắt con gái nhà lành làm nhục cho nên Triệu gia đành im lặng cam chịu.
Thẩm Điếu Chân đột nhiên nghĩ ra gì đó nàng đứng lên: “Triệu cô nương có thể chỉ đường cho ta đi vệ sinh lát không?”
Triệu Mộc Ngân nhìn nàng không nghĩ ngợi kêu nha hoàn dẫn nàng đi.
Thẩm Điếu Chân dẫn theo Thu Nguyệt đi cùng đến một vòm nguyệt Thẩm Điếu Chân ghé vào tai Thu Nguyệt nói gì đó sau đó Thu Nguyệt liền lui đi.
Thẩm Điếu Chân dừng chân nói với nha hoàn kia: “Này tiểu nha hoàn không cần dẫn ta đi nữa, ở trước ta tự đi.”
Nha hoàn kia nghe lệnh không dám trái nên cúi người hành lễ bỏ đi trước.
Thẩm Điếu Chân đợi nha hoàn kia đi rồi nàng liền quay đầu đi vào một hành lang.
Kiếp trước ở tiệc nhỏ này, Triệu Bính đã bắt một nữ nhà nông Phạm Yến về phủ cưỡng bức sau đó bị phát hiện mọi chuyện, Triệu gia vì giữ thể diện mà nạp Phạm Yến làm thϊếp cho Triệu Bính mặc dù hắn ta đã nhiều lần cưỡng bức dân nữ nhưng không bị bắt tại trận nên mới không cần nạp những người đó.
Phạm Yến sau này khi Triệu Bính có ý muốn bức ép nàng chính nàng ta đã cứu nàng chờ được đến lúc Liễn Nham đến.
Thẩm Điếu Chân nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ nhìn căn phòng củi trước mặt, nàng tức đến đỏ mắt lặp tức không nhiều lời hùng hổ xông đến đạp tung cửa.
Bên trong nhà củi tối đen bỗng sáng bừng, Thẩm Điếu Chân nhìn nữ tử khóc đến sưng mắt đau đớn nằm trên sàn quần áo chỉ mới bị lột ra một phần bên trên, may quá nàng đến kịp.
“Tên súc sinh nhà ngươi.”
Thẩm Điếu Chân giận đến run tay nhìn Triệu Bính đang ngơ ngác đè lên người Phạm Yến, nàng không nhiều lời liền tiến vào cầm một cây củi đánh tới tấp vào người Triệu Bính.
“Đau… Thẩm Điếu Chân… ngươi điên rồi dám đánh bổn thiếu gia…”
“Đánh thì đánh ta sợ gì ngươi, đồ súc sinh.”
Thẩm Điếu Chân liên tục giơ cao cây củi đánh hắn, Triệu Bính giận quá hóa thẹn liền nắm giữ khúc gỗ sau đó hất văng Thẩm Điếu Chân, nàng liền ngã ập vào đống gỗ lớn phía sau, cả người truyền đến một cổ đau đớn.
Triệu Bính tiến tới túm tóc nàng ánh mắt hung tợn quát tháo: “Ngươi tự mình dâng đến xem hôm nay bổn thiếu gia có chơi chết không?”
Phạm Yến sợ tái mặt nhưng nhìn nàng ra tay cứu mình thì kéo chặt áo lặp tức đứng lên đẩy Triệu Bính ra: “Ngươi tránh xa cô nương ấy ra.”
“Được, hai con đàn bà này, bổn thiếu gia không ngại chơi chết hai người.”
Thẩm Điếu Chân đầu choáng váng, Thu Hương sao gọi người tới lâu thế.
“Triệu Bính, hôm nay nếu không phải ngươi chết thì là ta.” Thẩm Điếu Chân cắn răng hận đến muốn cho tên sở khanh kia một đao như năm xưa Liễn Nham làm với hắn
“Được, để coi là ai chết. Mỹ nhân một lát khóc đừng xin ta.”
Triệu Bính vẻ mặt đê tiện cười xảo quyệt liền túm lấy cổ chân Thẩm Điếu Chân kéo lại, Thẩm Điếu Chân bị hắn lôi một đường đau đến mặt xanh ngắt thở hổn hển, Phạm Yến muốn ngăn thì bị hắn một đá đá ra xa.
Thẩm Điếu Chân bị Triệu Bính đè lên lúc hắn định cởϊ áσ nàng ra, Thẩm Điếu Chân đã cầm sẵn cây trâm trong tay cũng may người do Thu Hương gọi đến kịp.
Thẩm Điếu Chân nghiêng đầu nhìn người bên ngoài cửa, tay buông trâm thả lỏng.
“Tên súc sinh nhà ngươi.”
Tào Bân bay đến một cước đạp ngã Triệu Bính, mặt Triệu Bính giờ phút này tím tái sợ đến run lên nhìn toàn bộ mọi người đứng bên ngoài.
“Ca ca, huynh…” Triệu Mộc Ngân đương nhiên biết hành vi của Triệu Bính, chính nàng ta đã nhắc nhở hôm nay có tiệc mà hắn ta không nghe
Bây giờ hay rồi, ai cũng thấy hắn ta có ý đồ xấu với Thẩm Điếu Chân và một nữ nhà nông, Thẩm gia chắc chắn không để yên.
“Cút, cút đi.”
Triệu Bính thẹn đến giận dữ hét lên, mọi người không ngừng xì xầm chửi hắn khốn khϊếp không bằng súc sinh.
Tạ Khấu Mân hiếm khi lộ ra nét hung ác nhìn Triệu Bính vội cởϊ áσ ngoài trùm lên người Thẩm Điếu Chân.
Thẩm Điếu Chân cười thỏa mãn, Triệu Bính, lần này là ta tự tay trả thù ngươi.