Chương 13: Nên sớm gả đi
Thẩm Vĩnh ngồi ở sảnh lớn với Thẩm Thanh và Thẩm Nghị, ly trà đã nguội từ lâu.
“Phụ thân, Tây An là đang nhắm đến Thẩm gia.”
Thẩm Vĩnh đương nhiên hiểu, thế lực Thẩm gia lớn như thế, nắm giữ một nửa binh quyền triều đình nếu muốn đánh vào hoàng cung phải bước qua Thẩm gia, một nhóm phản tặc xưng là quân Tây An đều không ngừng chọc phá Thẩm gia chỉ sợ là sắp tới chó gà không yên.
“Cho người canh phủ nghiêm ngặt hơn, Thẩm Thanh, con thu hẹp phạm vi của đám Tây An kia lại chờ ngày bắt giữ.”
“Vâng phụ thân.”
“Chỉ lo cho Tam Chân, nó gần đây hay ra vào phủ.” Tiếng thờ dài lo lắng của Thẩm Vĩnh vang lên
Thẩm Nghị nói: “Có Sĩ Lâm bảo vệ muội ấy phụ thân yên tâm.”
“Nó hay phá phách đợi khi học xong thì nên bàn chuyện hôn sự cho nó rồi.”
“Phụ thân là muốn gả muội muội cho nhà nào?” Thẩm Thanh bất ngờ hỏi
Nam nhân ở kinh thành làm gì có ai xứng đáng với Thẩm Điếu Chân?
Nàng đẹp kinh diễm là đệ nhất mỹ nhân lại là con gái cưng của Thẩm gia quyền lực sớm chẳng ai xứng với nàng.
“Tạ Khấu Mân của Tạ gia rất được, hai đứa đó cũng là thanh mai trúc mã.” Thẩm Vĩnh cũng thấy ưng Tạ Khấu Mân
“Tên tiểu tử Tạ kia quá mềm yếu, không có võ nhìn là biết không có sức lực bảo vệ muội muội.” Thẩm Thanh vẫn không thích những nam nhân sức trói gà không chặt
“Phải sớm gả đi thôi, để càng lâu càng khó. Tam Chân xinh đẹp như thế nếu lỡ để đến ngày tuyển tú tới đó mới khó hơn.”
Nỗi lòng này Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị hiểu, Thẩm gia nắm binh quyền nên ai cưới Thẩm Điếu Chân cũng sẽ gần một bước tới việc tiếp cận Thẩm gia, nếu người đó không có ý đồ thì không sao nhưng nếu lợi dụng việc lấy Thẩm Điếu Chân để muốn đặt chân vào quyền binh thì sẽ khổ cho Thẩm Điếu Chân.
Mà Thẩm Điếu Chân xinh đẹp nếu để lọt vào mắt hoàng thân quốc thích sẽ càng khó cho nàng hơn, ví dụ một hoàng tử, vương gia nào đó cưới nàng há không phải cá gần nước sao?
Tạ Khấu Mân là con của Lại bộ thượng thư Tạ Duy Vĩ không có dính dáng đến binh quyền sẽ an toàn cho Thẩm Điếu Chân hơn mà hắn ta cũng có tiếng là thư sinh nho nhã học rộng hiểu cao, tính tình ôn nhuận sẽ bù đắp được tính khí bộc trực nghịch phá của nàng.
Một nhu một cương dễ chỉ bảo nhau hơn.
.
Liễn Nham ngồi trong thư phòng của phủ Thái sư, ánh mắt sáng lên phản chiếu ngọn đèn trong đáy mắt, trên bàn đặt một cuộn giấy cùng hộp gỗ.
Đã là của hắn dù hắn không thích không nhận thì cũng không thể cho người khác.
“Thái sư, loạn quân Tây An xem ra là muốn phá Thẩm gia.”
Liễn Nham tay sờ lên hộp gỗ vuốt nhẹ: “Thế lực binh quyền của Thẩm gia lớn như vậy đương nhiên tìm bọn họ xử trước.”
“Chuyện lần trước hạ độc là người của Đông Cung.”
“Cứ xem như chưa biết, đợi Thẩm gia xong sẽ đến Đông Cung.”
Cao Lãng có chút khó hiểu hỏi thêm: “Thái sư, vì sao phải cần Thẩm Điếu Chân?”
Một nữ tử ngốc như nàng cần gì Thái sư như Liễn Nham để tâm?
“Sư không bằng phu.”
Tư Nghệ khẽ cười khi nhìn vẻ mặt nghệch chưa hiểu của Cao Lãng.
.
Thẩm Điếu Chân bình thường chỉ học ở chỗ Liễn Nham ba ngày trong tuần cho nên nàng vẫn là cảm thấy may mắn, trước kia đều là mỗi ngày học.
Hôm nay có một tiệc nhỏ của các tiểu thư công tử trong kinh, Thẩm Điếu Chân đương nhiên cũng tham gia, địa điểm tổ chức là ở Triệu gia.
Triệu Đề đốc Triệu Kim Thành có cô con gái Triệu Mộc Ngân và con trai Triệu Bính, Thẩm Điếu Chân ở Thẩm gia có thế lực hơn Triệu gia bọn họ mà Thẩm Điếu Chân lại xinh đẹp nên Triệu Mộc Ngân không thích nàng mà Triệu Bính lại là kẻ ti tiện, ham ăn ham chơi lại ham nữ sắc, nổi danh là kẻ lưu manh háo sắc.
Mà Triệu Đề Đốc cũng ghen ghét Thẩm gia bởi vì Thẩm gia nắm binh quyền mạnh hơn bọn họ, sau này ông ta theo Liễn Nham đem kho lương cùng thủy quân cho hắn.
Thẩm Điếu Chân không thích hai anh em Triệu gia nhưng nếu không tham gia sẽ bị cho là xem thường bọn họ.
Thẩm Điếu Chân vặn bộ y phục hồng nhạt, tóc cài trâm bạc, trang điểm nổi bật vừa xuống kiệu liền lặp tức thu hút.
Ngoài anh em nhà Triệu gia, Thẩm Điếu Chân quen biết Tạ Khấu Mân, Trương Tế Nguyệt và Tiểu quận vương Tào Bân. Những người còn lại nàng không biết rõ đều là con các quan lại nhỏ khác.
“Thẩm tiểu thư tới rồi, mọi người chỉ chờ mỗi cô nương.”
Thẩm Điếu Chân khóe môi giật nhẹ nghe ra ý tứ trong hàm ý của Triệu Mộc Ngân thì không lấy buồn phiền mà cười đáp trả: “Bắt mọi người cùng Triệu cô nương đợi đúng là lỗi của ta lại nói thời gian còn chưa đến mà cô nương đã gấp bắt đầu chắc là hôm nay chiêu đãi bọn ta rất nhiều thứ tốt. Ta rất mong chờ.”
Sắc mặt Triệu Mộc Ngân tối đi cố nở nụ cười: “Là ta gấp, Thẩm tiểu thư không đến trễ.”
Kiếp trước Thẩm Điếu Chân vô tư không suy nghĩ mấy lời nói xấu xa của người khác nên ngờ nghệch bị mắng sau lưng cũng không biết nên mới bị cho là kẻ ngốc, bây giờ sống lại rồi đừng nghĩ ăn hϊếp được nàng.
Thẩm Điếu Chân lướt qua Triệu Mộc Ngân đi đến chỗ Tạ Khấu Mân cùng Trương Tế Nguyệt.
“Tạ ca ca, Nguyệt tỷ.”
Tạ Khấu Mân cùng Trương Tế Nguyệt nhìn nàng trả đòn Triệu Mộc Ngân còn bất ngờ, ra là Thẩm Điếu Chân không còn ngốc nghếch để người ta xỉa xói nữa.
Triệu Mộc Ngân nghiến răng, tại sao Thẩm Điếu Chân lại biết phản công rồi, nàng bình thường bị mắng còn không biết kia mà.