Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 20: Ngựa điên trên phố kéo theo một người

Chương 20: Ngựa điên trên phố kéo theo một người

Lúc này phố rất náo loạn, con ngựa vừa được giữ lại ở chân phía sau của nó có cột một cọng dây thừng, dây thừng nối dài cột chặt hai tay một nam tử.

Mọi người đứng vây quanh sớm đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho khϊếp sợ.

Thẩm Điếu Chân vừa đến liền chen qua đám đông cùng Thẩm Thanh và Thẩm Vĩnh cũng bàng hoàng che miệng khϊếp đảm.

“Thẩm tướng quân.” Quan binh thấy Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị vội chắp tay

“Hắn là làm sao?”

“Hắn mới cưỡng bức một cô gái cho nên nghi là bị trả thù, gia đình cô gái kia biến mất rồi.”

Thẩm Điếu Chân nghe thấy quan binh nói thì hít hơi lạnh nhìn Triệu Bính hai tay bị cột chặt bởi dây thừng nối với chân ngựa cũng biết hắn ta đã bị kéo lê một đoạn đường dài đến da thịt chà xát lên mặt đường không còn nguyên vẹn.

Giờ khắc này hắn ta trừng to mắt, gương mặt rõ ràng hoảng sợ trước khi chết.

“Trên người hắn có nhiều vết thương còn bị người ta thiến, đặc biệt là lưng như bị cái gì đó cào nát, lúc bị ngựa kéo vẫn còn sống nhưng đi đoạn dài như thế đã tắt thở.”

Thẩm Điếu Chân run lên phải vịn tay Thu Hương, ra tay thật tàn nhẫn. Tính ra so với kiếp trước thì cái chết kia còn nhẹ hơn bây giờ.

“Hài tử, hài tử của ta.”

Tiếng la khóc của Triệu Kim Thành náo loạn, ông ta mặt không còn giọt máu chen qua đám đông nhìn thấy xác của Triệu Bính thì khóc thảm thương.

Triệu Mộc Ngân nhìn thấy ca ca mình như thế sợ đến té quỵ xuống.

Thẩm Điếu Chân lắc đầu, nếu hắn ta chịu ngoan ngoãn thì đâu bị báo thù.

Quan binh đến nói lại sự việc cho Triệu Kim Thành, ông ta nổi cơn thịnh nộ đòi bắt sống gia đình nữ tử kia.

Nhưng người đi rồi bắt làm sao?

Thẩm Điếu Chân không thể nhìn cảnh tượng ghê sợ kia nữa liền nói với Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị về trước, nàng ghét mùi máu tanh, nó làm nàng buồn nôn.

Liễn Nham ngồi trên tầng của quán trà đạo nghiêng đầu nhìn xuống phố chỉ thu hình ảnh nữ tử xinh đẹp đang chuyển người rời đi.

.

Thẩm Điếu Chân qua lời của Thẩm Thanh biết được cái chết của Triệu Bính không đơn giản như vậy, vết thương không thể là do một người bình thường gây nên, hung thủ là người có võ công cao.

Thẩm Điếu Chân rùng mình nghĩ đến thủ đoạn tàn ác như vậy chỉ có mỗi Liễn Nham nhưng nếu là hắn thì lí do là gì.

Triệu gia cũng không gây thù với hắn nếu nói Triệu Bính có thù với ai chỉ có mỗi nàng.

Không thể vì nàng được.

Thẩm Điếu Chân càng nghĩ càng rối cuối cùng vẫn là không có khả năng Liễn Nham làm là vì nàng.

.

Thẩm Điếu Chân kết thúc sinh mạng của mình vào sinh thần của Liễn Nham mà chuỗi bi kịch của nàng và hắn cũng bắt đầu vào ngày sinh thần của hắn.

Thẩm Vĩnh chuẩn bị một rương quà tặng để mang đến tặng sinh thần cho Liễn Nham, Thẩm Điếu Chân cũng đi theo vì hôm nay nàng phải học với hắn.

Lần này không giống kiếp trước, kiếp trước nàng lén theo sau đó trộm nhìn hắn mà say mê, bây giờ là quang minh chính đại.

Thẩm Điếu Chân nhìn phủ Thái sư người ra vào nhiều hơn ngày thường thì cong môi, hắn không rầm rộ nói sinh thần của mình nhưng ai cũng biết mà đến mang quà.

Tư Nghệ là người bận rộn nhất phải ghi nhận rồi cho người mang đi cất.

“Thẩm thái úy.” Tư Nghệ thấy Thẩm Vĩnh hành lễ

Thẩm Vĩnh nhìn thấy Liễn Nham ở đại sảnh uống trà cũng biết hắn không quan tâm mấy cái quà cáp này thì càng thích hắn, một người liêm chính yêu nước như thế đương nhiên Thẩm gia trung quân ái quốc rất thích.

“Mặc dù biết Thái sư không thích quà cáp nhưng là quà tặng sinh thần không có ý khác.”

Tư Nghệ nghe Thẩm Vĩnh nói thì gật đầu: “Thay mặt Thái sư đa tạ Thẩm thái úy.”

Thẩm Điếu Chân nghiêng đầu nhìn thấy nam tử vặn trên người bộ xiêm y lam nhạt, bàn tay đẹp đẽ đang cầm tách trà uống, cử chỉ ôn nhuận nhẹ nhàng, khí chất thanh cao như viên ngọc sáng, khó lòng cưỡng lại.

Liễn Nham nhận ra gì đó thì nâng đầu nhìn thấy Thẩm Điếu Chân đang nhìn mình bên ngoài thì đặt ly trà xuống chậm rãi đứng lên.

“Thẩm thái úy đến sao không vào?”

Thẩm Vĩnh nghe hắn nói thì cười lên: “Thái sư không biết ta còn có việc xử lí, Tây An vẫn nên gấp rút diệt trừ.”

Liễn Nham cong môi cười nhẹ: “Thái úy đúng là tận tâm.”

Thẩm Điếu Chân môi mỏng giật nhẹ vốn muốn đi về cùng Thẩm Vĩnh nào ngờ bị lời nói của Liễn Nham giữ lại.

“Tam tiểu thư không phải lát phải học sao? Vừa hay chúng ta cùng đến đó.”

Chúng ta?

Phụ thân Thẩm Điếu Chân đương nhiên không ý kiến, ông tin tưởng Liễn Nham tuyệt đối, Thẩm Điếu Chân thì không như vậy.

Hắn ta càng đạo mạo, nàng càng sợ hãi.

Thẩm Điếu Chân không có cách nào khước từ lời mời kia nên đành chấp thuận.

Hôm nay sinh thần hắn, nàng nhịn.