Hôm đó, sau khi phát hiện Aurora, Tô Nhan Tích cũng không làm gì đặc biệt, chỉ ngầm cho phép cô được đi săn cùng mình từ đó về sau.
Mặc dù 007 luôn la hét rằng chắc chắn Aurora đang giả vờ, nhưng khi đối diện ánh mắt ngập tràn sợ hãi xen lẫn lo lắng của cô nàng thỏ mèo, sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi, Tô Nhan Tích không khỏi dao động.
Nhìn Aurora vì được mình tiến lên liếʍ nhẹ khóe mắt mà lộ ra biểu cảm vừa mừng rỡ vừa tủi thân, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Tô Nhan Tích cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Dù nữ chính đã trở nên như vậy, chẳng phải là vì muốn được cùng họ đi săn hay sao? Hơn nữa, so với trong nguyên tác, nơi mà nữ chính luôn kiên trì không ăn thịt, không săn mồi, thản nhiên tận hưởng sự chăm sóc từ các con báo tuyết, thì giờ trông cô còn hợp mắt hơn rất nhiều.
Con báo tuyết nhỏ xinh đẹp liếʍ nhẹ móng vuốt của mình, hơi áy náy nói: "007, chuyện này..."
[A a a! Không logic! Tôi tuyệt đối không chấp nhận, không hiểu, hoàn toàn không hiểu nổi!] 007 rít lên giận dữ, phông nền phía sau đã chuyển thành mây đen giông tố, điện chớp rạch ngang bầu trời.
[Cô đang vi phạm nguyên tắc của bộ phận nhân vật phụ! Hệ thống chính chắc chắn sẽ không công nhận cô đủ tiêu chuẩn đâu!]
Vừa gào lên, 007 vừa xoắn lại thành một đám mây hỗn loạn, điên cuồng quăng quật đống sách mà trước đây amh từng cất giữ cẩn thận như: {{Cẩm nang sử dụng hệ thống}}, {{Tìm lộ trình công lược phù hợp nhất cho bạn}}, {{Bí quyết hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả cao...}} Tất cả đều bị ném lung tung.
[Rõ ràng tôi đã làm theo mọi hướng dẫn trong sách, vậy mà tại sao kịch bản lại lệch lạc đến mức này chứ! Huhuhu! QAQ!]
Toàn bộ bộ phận chưa từng có người chơi nào gặp phải tình huống như vậy, các tiền bối cũng đều dẫn dắt ký chủ hoàn thành xuất sắc từng nhiệm vụ. Thế nhưng, đến lượt anh thì lại...
Đám mây vừa rồi còn bùng nổ nay đã xẹp lép, cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ, rầu rĩ khóc thút thít, kéo theo một màn hình tối u ám làm nền. [Xin lỗi, Tô Tô, đều là do tôi vô dụng, không tìm được cách giải quyết mà chỉ làm phiền cô, hu hu...]
Tô Nhan Tích thở dài, dùng lớp đệm mềm mại trên móng vuốt khều khều quả cầu mây đang rả rích mưa kia. "Anh đang nghĩ lung tung gì vậy, 007? Rõ ràng chuyện này không phải lỗi của anh, hơn nữa cũng đâu có xảy ra chuyện lớn gì. Sao lại cần tìm cách giải quyết chứ?"
[Cô nói thế là sao?] Quả cầu mây nhỏ ngập ngừng, e dè lộ ra đôi mắt to tròn long lanh nước, rồi cọ nhẹ lên mặt Tô Nhan Tích, mang theo chút chờ mong rụt rè.
"Nhiệm vụ chẳng phải chỉ là chia rẽ CP thôi sao?" Đột nhiên cảm thấy cộng sự của mình quá đáng yêu, Tô Nhan Tích cũng cọ lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười. "Dù tôi không bôi đen nữ chính, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá của hệ thống chính dành cho nhiệm vụ tuyến chính đâu."
Thực ra, nhiệm vụ ban đầu của nhóm nhân vật phụ chỉ đơn giản là chia rẽ CP. Nhưng từ khi các tiền bối vô tình phát hiện ra rằng cách "bôi đen nữ chính, cướp nam chính" sẽ giúp nâng cao đánh giá hoàn thành nhiệm vụ, cả bộ phận đã ngầm chấp nhận và mặc định tiếp tục áp dụng phương pháp này đến nay.
Đôi mắt của 007 bỗng sáng bừng, lập tức nhảy dựng lên lộn một vòng trên đám mây rồi phi thân đáp xuống tảng đá phía trên. Cả cơ thể anh rung lắc kịch liệt, lắp bắp không thành lời: [Ồ ồ ồ, Tô Tô cô đúng là thiên tài! Đúng rồi, cho dù lần này không thể bôi đen nữ chính, nhưng chỉ cần cướp được nam chính và hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, thì đánh giá cuối cùng chắc chắn cũng sẽ không thấp! Chỉ cần ở thế giới tiếp theo làm trọn vẹn nhiệm vụ và đạt điểm cao, chúng ta vẫn sẽ là những người chinh phục xuất sắc! Hahaha—]
Tô Nhan Tích nhìn đám mây nhỏ nhảy múa loạn xạ, không khỏi lắc đầu bật cười bất đắc dĩ.
Dẫu sao nữ chính cũng là do chính tay cô nuôi lớn. Hơn nữa, cô đã xác nhận Aurora không có ác ý gì với mình, thậm chí còn rất gần gũi. Vì vậy muốn cô thực sự ra tay bôi đen nữ chính...có lẽ vẫn khó lòng xuống tay dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến đây, khi ánh mắt cô rơi vào con hổ hoang dã kia - kẻ ban đầu định săn đuổi họ, giờ đây đã hấp hối nằm thoi thóp, trong lòng Tô Nhan Tích không khỏi dấy lên một cảm giác phức tạp, khó tả thành lời.
Cô vẫn không thể hiểu được rốt cuộc là điều gì đã khiến một con thỏ tuyết vốn dịu dàng, thiện lương trong nguyên tác lại quyết định mài sắc móng vuốt và răng nanh, để trở thành kẻ săn mồi trong chuỗi thức ăn?
Chẳng lẽ tất cả đều bắt nguồn từ việc cô ép Aurora ăn thịt sống?
Nghĩ đến điều đó, Tô Nhan Tích khẽ cắn môi, cảm giác áy náy, tội lỗi, chấn động và bối rối lần lượt dâng lên, lấp đầy trái tim cô, khiến cô không thể xác định được rốt cuộc bản thân đang cảm nhận điều gì.
Khi đã xác nhận con hổ kia thực sự đã chết, Aurora quay người lại khẽ “phì” một tiếng, có vẻ hơi khó chịu vì miệng mình vẫn còn lấm tấm lông. Cô nhấp nháy miệng vài lần để làm sạch, sau đó quay đầu liền nhìn thấy một chú báo tuyết nhỏ đang rõ ràng chìm trong cơn suy tư. Aurora không khỏi nhoẻn miệng cười rạng rỡ, trông vô cùng đắc ý.
Vừa rồi chắc chắn Alice đã nhìn thấy dáng vẻ oai phong của mình rồi, hề hề~ Không biết cô ấy có thừa nhận rằng mình đã có thực lực để sánh vai cùng cô ấy chưa nhỉ? Hừm, chắc là sẽ thừa nhận thôi, đúng không?
Nhìn Aurora hớn hở chạy tới, chiếc đuôi phía sau dần dần dài ra đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại, trông như thể đang mong được khen ngợi. Tô Nhan Tích lập tức thu lại cảm xúc, bình thản ngồi xổm trong bụi cỏ, điềm nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên đầu con thỏ tuyết.
Aurora lập tức vui sướиɠ nheo mắt lại. Thật tốt quá, cuối cùng mình cũng có thể giúp đỡ được Alice rồi.
Nữ chính dường như đang dần trở nên trầm ổn hơn. Khóe miệng Tô Nhan Tích khẽ nhếch lên, lòng bỗng cảm thấy có chút an ủi kỳ lạ.
...Và rồi, không lâu sau khi vừa mới cảm thấy an ủi, Tô Nhan Tích lại đang đơ mặt ra nhìn hai quả cầu lông trước mắt đang lăn lộn quấn lấy nhau, sau đó lại vô cảm xoay người chuẩn bị rời đi—
Đây chính là nam chính và nữ chính của thế giới này sao...ha ha.
007: Thật sự là quá mức xấu hổ mà (/▽\)
Thấy Alice lại định tự mình rời đi, Allen - người gần đây gần như mất sạch sự hiện diện chỉ suy nghĩ không quá ba giây đã quyết định từ bỏ cuộc chiến để đuổi theo Alice. Nhưng không ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, đuôi của cậu đã bị Aurora nhanh mắt nhanh tay tóm gọn.
Chỉ thấy con mèo thỏ nhỏ nhắn kia dùng sức kéo mạnh chiếc đuôi trắng trong tay về phía sau, đồng thời lật người thật nhanh, sau đó hai chân sau linh hoạt đạp lên mặt Allen một cú. Lợi dụng lực đẩy đó, Aurora đã lao tới trước, vượt qua Allen, đuổi kịp Alice.
Allen bị đạp thẳng mặt ngã sấp xuống đất, cả người đầy bụi bẩn: "...Auuu QAQ!"
Con thỏ này dạo gần đây càng ngày càng hung tợn quá mức rồi, Alice cứu mạng em với huhuhu~ (>_