[Gần đây, nữ chính dường như có gì đó không ổn.]
Tô Nhan Tích lơ đãng liếʍ liếʍ bàn chân lông xù của mình, đôi mắt xanh băng thoáng ánh lên vẻ tò mò.
"Có gì mà không ổn? Cô ta chẳng phải vẫn như vậy sao." 007 bay qua với vẻ thờ ơ, còn không quên liếc cô một cái đầy khó chịu, [Còn cô thì sao? Nói mãi là sẽ đi công lược nam chính, vậy mà giờ đã làm được gì đâu hả?]
Tô Nhan Tích nghiêng đầu, giọng nói uể oải: "Gì mà vội thế. Hiện tại chỉ cần đảm bảo tôi và cậu ta thân thiết nhất là được rồi, chẳng phải vậy sao? Dù sao Allen bây giờ cũng chỉ là một nhóc con."
Đám mây trắng lượn lờ kia ngay lập tức ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ đầy nhân tính, không khách sáo buông lời châm chọc: [Sao cô không nói thẳng là cô lười chết đi được chứ!]
"Ừ, đúng mà. Chẳng có tí động lực nào cả." Tô Nhan Tích thoải mái thừa nhận, sau đó còn làm ra vẻ bi thương mà cảm thán: "Bảo sao anh lại truyền tống lỗi cơ chứ. Cứ thế này thì cuộc sống ăn no ngủ kỹ của đám con nít đã khiến một người mang hoài bão lớn lao như tôi sa ngã không phanh rồi. Anh đúng là tội lỗi chất chồng, 007 à. Haiz."
007: [...] Đổ lỗi cho tôi?!
...Mặc dù lỗi truyền tống là của tôi thật, nhưng tự chủ kém chẳng lẽ không phải vấn đề của cô hay sao hả! (╯‵□′)╯︵┻━┻!!!
Tô Nhan Tích dường như không nhận ra sự phẫn nộ của bạn đồng hành, vẫn giữ vẻ tò mò lười biếng, hỏi: "Này, 007, anh thật sự không nhận ra nữ chính có gì đó không ổn sao?"
007 hừ một tiếng đầy mỉa mai, cười nhạt đáp: [Cô ta chẳng phải lúc nào cũng không ổn sao. Chẳng rõ là vấn đề ở đâu, nhưng cứ nhìn thấy cô là lại thành ra kỳ quặc cả người.]
Đúng là kiểu thích bị ngược, càng bị dằn vặt thì lại càng bám lấy!
Tô Nhan Tích giả vờ thất vọng lắc đầu: "Trông cậy vào anh đúng là không xong mà, quả nhiên 007 chỉ hợp làm linh vật thôi."
007: [...Cút ngay! (╯‵□′)╯︵┻━┻!]
Tô Nhan Tích che miệng, lười biếng ngáp một cái. Con thỏ tuyết lúc nào cũng bám dính lấy cô dạo gần đây lại hay biến mất không thấy đâu. Không có trò giải trí hàng ngày là xem hai quả cầu lông đánh nhau, thật sự hơi khó chịu nhỉ. Chậc.
Đang lúc nhàm chán nghĩ ngợi, Tô Nhan Tích bỗng thấy thỏ tuyết sạch sẽ, vừa tắm xong, lon ton chạy tới. Nó theo thói quen lại gần, ngửi ngửi mùi trên người cô xác nhận không có dấu vết của con thú nào khác, mới hài lòng cọ cọ vào cô rồi thoải mái nằm dài trên người Tô Nhan Tích.
Hành động quen thuộc và đầy dứt khoát này khiến Tô Nhan Tích hơi ngẩn ra. Từ bao giờ cô lại hình thành thói quen này, thậm chí còn cho phép nữ chính tùy ý nằm bên mình như vậy?
007 hừ một tiếng xoay người bay đi, mắt không thấy, lòng không phiền.
Bị vấn đề này làm xao lãng, Tô Nhan Tích hoàn toàn quên mất sự tò mò trước đó của mình. Mãi đến một ngày, cô bỗng phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào, Aurora đã có thể thuần thục xé xá© ŧᏂịŧ sống, dáng hình trông cũng lớn hơn trước rất nhiều. Thậm chí khi quan sát kỹ, cô còn nhận ra thỏ tuyết dường như đã bắt đầu giống như một con mèo lớn. Chính lúc này câu hỏi đã từng thoáng qua trong đầu cô lại một lần nữa hiện lên rõ ràng.
— Thời gian qua, rốt cuộc Aurora đã trải qua chuyện gì?
Chuyện này thật sự không bình thường. Rõ ràng trong nguyên tác, nữ chính luôn là một con thỏ, tuy là giống lai nhưng vì chế độ ăn thuần thực vật và ý chí của bản thân, chưa bao giờ lớn lên hay biến dị như thế này.
Hỏng bét rồi... Tô Nhan Tích thầm nghĩ, mấy giọt mồ hôi lạnh lăn xuống sau gáy. Cô nhớ lại khoảng thời gian vì sở thích trêu chọc mà ép nữ chính ăn thịt, bỗng thấy không khỏi hoang mang.
Nói mới nhớ, hàm răng của Aurora dường như cũng đã trở nên sắc nhọn hơn? Chuyện này thật sự chỉ vì việc cô ta xé thịt sống suốt thời gian qua sao?
Tô Nhan Tích rơi vào trạng thái mơ hồ đầy chột dạ và khó hiểu. Nhiệm vụ tân thủ rõ ràng không nên vượt ngoài tầm kiểm soát thế này chứ, đúng không? QAQ
Hôm đó, Tô Nhan Tích giả vờ đi săn, nhưng giữa chừng cô lặng lẽ quay lại bám theo Aurora - người lén lút rời đi.
Với bản năng thiên bẩm của một con báo tuyết, Tô Nhan Tích dễ dàng ẩn nấp mà không để Aurora phát hiện, cho đến khi cả hai tới bên một dòng sông.
Rồi chú báo tuyết con vốn kiêu ngạo ấy không khỏi sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Cô nhìn thấy Aurora giờ đây đã không còn giống một con thỏ tuyết nữa, bước tới cạnh một tảng đá lớn trầy xước khắp nơi. Sau đó Aurora há miệng, để lộ hàm răng đã trở nên sắc nhọn rồi bắt đầu nghiến răng lên tảng đá như thể đang cố gắng mài nhọn răng của mình.
— Cô ta đang thử làm sắc hàm răng của mình.
Tô Nhan Tích kinh ngạc đến mức vô thức lùi lại một bước, vô tình dẫm phải một nhánh cây khô, phát ra âm thanh "rắc" giòn tan.
Hỏng rồi.
Vừa lúc suy nghĩ hai từ ấy hiện lên trong đầu, Tô Nhan Tích chỉ còn biết trơ mắt nhìn Aurora cảnh giác quay đầu lại, ánh mắt chính xác đối diện với cô.
Hỏng rồi.
Aurora, sau khi nghe thấy tiếng động, cảnh giác quay đầu, liền bắt gặp dáng vẻ đầy kinh ngạc của chú báo tuyết nhỏ không xa. Trái tim cô thắt lại, hai từ ấy cũng lập tức hiện lên trong đầu:
— Phải làm sao đây, bị phát hiện rồi.
Cả hai đồng thời nghĩ như vậy, với vẻ mặt đầy bối rối.
Liệu Alice sau khi biết mình không còn là con thỏ yếu ớt dễ thương ngày xưa nữa, có còn muốn thân thiết với mình nữa không?
Aurora càng thêm hoảng hốt, theo phản xạ, cô làm ra vẻ mặt yếu đuối và đáng thương. Đôi mắt đỏ hoe của cô tràn ngập sự bất an và kinh hoàng, như muốn khiến người khác cảm thấy xót xa mà dỗ dành.
Nhưng... Nhưng mà...
Không biết từ khi nào, cô bắt đầu cảm thấy không cam lòng khi những con thú khác đều có thể theo chân Alice đi săn, còn mình thì phải ở lại đây, chờ đợi thức ăn Alice mang về. Cô không muốn làm một con thỏ mà ai cũng có thể bắt nạt hay đe dọa nữa.
Cô muốn đuổi kịp bước chân của Alice, muốn trở thành một thợ săn, muốn trong mắt Alice chỉ có mình cô để Alice có thể hoàn toàn tin tưởng cô.
— Có lẽ, chính khi nhận ra rằng trên thế gian này, người duy nhất mà mình có thể dựa dẫm và thân thiết chỉ có Alice, nhưng lại có biết bao sinh vật khác đang tranh giành Alice với mình, cô mới nảy sinh ra ý nghĩ đáng sợ này.
Thế là Aurora bắt đầu có ý thức mài nhọn răng và móng vuốt của mình. Ban đầu, dù hiệu quả không rõ rệt nhưng cô tin rằng chỉ cần kiên trì, chúng nhất định sẽ trở nên sắc bén.
Aurora đã thành công.
Cô dần dần trở nên tàn nhẫn và lạnh lùng hơn. Giờ đây cô có thể dễ dàng xé xác một con nai nhỏ, có thể thản nhiên ăn thịt tươi vẫn còn dính máu, thậm chí có thể không chút do dự ra tay với đồng loại của mình.
Hôm ấy, cô lại lén ra ngoài và lần này đã tự mình săn được một con nai lớn hơn cô một chút đang uống nước ở bờ sông. Sau khi cắn chết con mồi, cô bất chợt nhận ra bản thân còn bình tĩnh và điềm đạm hơn cả những gì mình tưởng tượng, như thể việc trở thành một kẻ săn mồi khát máu là bản năng vốn có của cô.
Aurora nhìn chăm chú vào móng vuốt nhuốm máu của mình, rồi cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ lên đó. Không giống như trước đây, khi cảm thấy mùi máu tanh thật ghê tởm, bây giờ cô lại thấy vị tanh ngọt ấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn của mình.
Như thể cuối cùng đã khẳng định được điều gì đó, Aurora khẽ nhếch miệng nở một nụ cười. Sau đó, cô chôn xác con mồi xuống đất, vội vã rửa sạch mình rồi nhanh chóng trở về hang để gặp Alice.
Còn bây giờ...
Aurora trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Cô vừa hy vọng Alice có thể công nhận khả năng săn mồi của mình, lại vừa lo sợ Alice sẽ không còn thích một bản thân đã không còn yếu đuối mà trở nên tàn nhẫn, độc ác như thế này.
Tô Nhan Tích nhìn Aurora với ánh mắt đầy phức tạp. Dù trong lòng vẫn chưa thể lý giải mọi chuyện, bề ngoài cô đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô khẽ nâng cằm, ra hiệu cho Aurora đi theo, sau đó dẫn chú thỏ đầy bất an này quay về hang động.
Còn 007 thì đã hoàn toàn sụp đổ, tay ôm mặt trong dáng vẻ như bức danh họa Tiếng thét: [...Aaa, ai có thể nói cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đã xảy ra? Nữ chính nhất định đã bị nhập rồi! Không thể nào! Tôi tuyệt đối không chấp nhận việc đây là đóa bạch liên hoa trong nguyên tác!! Aaa——!!]
...
Vậy nên, chuyện này rốt cuộc là đã phát triển thế nào?
Tô Nhan Tích quay sang nhìn Aurora, người đang phối hợp săn mồi cùng mình. Ánh mắt cô thoáng ngưng lại một chút khi nhận ra Aurora ngày càng giống một con mèo lớn. Động tác của Sở Yển Hy bất giác chậm lại một giây, lập tức con hổ trưởng thành đối diện nhạy bén phát hiện cơ hội, ngay tức khắc lao mạnh tới bằng một cú vồ dữ dội.
Thấy vậy, tim Aurora bỗng thắt lại, cô bật mạnh chân sau, nhảy phóc lên lưng con hổ. Với bộ răng sắc nhọn đã được mài dũa cẩn thận, cô chính xác cắn vào điểm yếu trí mạng ở cổ con hổ, xuyên qua lớp da lông của nó mà ghìm chặt.
Hổ rống lên đau đớn, theo phản xạ quằn quại chống cự. Thân hình khổng lồ của nó lảo đảo, kéo cả hai con vật cùng ngã mạnh xuống đất. Aurora mặc cho cơn đau từ thân thể lan tỏa mà vẫn gắt gao cắn chặt vào điểm chí mạng trên cổ đối phương, không chịu buông lỏng dù chỉ một chút.
Mãi đến khi con hổ phát ra vài tiếng kêu yếu ớt như thể đang cầu xin tha mạng, thân thể từ từ mềm nhũn ra, Aurora mới hơi nới lực cắn. Nhưng ánh mắt đỏ rực như máu của cô càng lúc càng sâu thẳm, tia sáng lạnh lẽo trong đó khiến người ta rợn người.
Aurora nhìn chằm chằm con hổ đang hấp hối với vẻ lạnh lùng, không chút ý định dừng lại. Trái lại, hàm răng sắc bén của cô còn cắm sâu hơn vào cổ đối phương, khiến vết thương thêm nghiêm trọng. Ý thức sinh tồn cuối cùng dấy lên trong cơ thể con hổ khiến nó điên cuồng giãy giụa lần cuối. Nhưng dù nó có giãy đến đâu cũng không thể thoát khỏi hơi thở tử thần đang bao trùm. Cuối cùng, con hổ ngừng cử động, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng rồi từ từ tắt thở.
Tô Nhan Tích nhìn Aurora cùng con hổ quấn lấy nhau lăn lộn trên mặt đất, mà cái bóng tuy nhỏ bé nhưng mạnh mẽ của Aurora lại có thể áp đảo con hổ cường tráng kia, trong lòng không khỏi hoang mang.
— Đó thật sự là nữ chính trong nguyên tác sao?
Một con thỏ vốn dĩ nên nằm dưới đáy chuỗi thức ăn, lại âm thầm trưởng thành thành một kẻ săn mồi tàn nhẫn. Đối mặt với kẻ thù tự nhiên thuộc loại động vật ăn thịt, cô không chỉ không hề sợ hãi, mà còn gan góc đối mặt, thậm chí hung bạo áp đảo.
Rốt cuộc, sai sót bắt đầu từ đâu?