Có lẽ do dạ dày không thể chịu nổi thịt sống, đêm hôm đó, sau khi nuốt trọn miếng thịt, Aurora bắt đầu đau đớn đến mức lăn lộn khắp nơi. Cơn đau dữ dội khiến cô tưởng rằng mình sẽ thực sự chết đi như vậy.
Nhưng may mắn thay không biết có phải do ảnh hưởng từ nửa phần gen còn lại trong cơ thể hay không, sau cơn đau, Aurora kỳ diệu vượt qua được và giữ lại được mạng sống. Mặc dù sau đó cô rơi vào trạng thái kiệt sức trong một thời gian, nhưng trải qua bóng tối của cái chết, Aurora không còn bận tâm đến những điều đó nữa.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận rõ sự thực về thế giới này, không còn ngây thơ lạc quan nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó mình sẽ trở về. Cô thấm thía nhận ra nơi này là một thế giới của loài thú, nơi kẻ săn mồi và con mồi tồn tại trong quy luật tàn khốc của tự nhiên - kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Mà bản thân cô, với tư cách là một loài động vật nằm ở đáy chuỗi thức ăn, chỉ cần một chút sơ suất thôi là sẽ đối mặt với cái chết.
— Đúng là sẽ chết thật.
Người giúp cô hoàn toàn tỉnh ngộ, không còn mang tư duy của một khán giả xem "thế giới động vật" chính là con thú nhỏ ấy. Aurora đưa ánh mắt về phía con thú nhỏ xinh đẹp đang ngẩng cao đầu, vẫy đuôi kiêu ngạo tiến lại gần mình. Cô chỉ biết bất lực nhếch mép cười gượng gạo.
Dù chính con thú nhỏ này đã khiến mình suýt chết, nhưng Aurora vẫn nhớ rõ đêm hôm đó chính nó đã không ngừng kêu lên những tiếng rêи ɾỉ, không ngừng dùng mũi cọ cọ và thân mình ủ ấm cho cô. Cơ thể vốn lạnh lẽo và cứng ngắc của cô dường như cũng dần trở nên ấm áp hơn nhờ hành động của nó.
Có lẽ vì biết sai lầm lần trước, sau khi cô hồi phục, con thú nhỏ đã cố gắng bù đắp bằng cách tự mình đảm đương việc kiếm thức ăn hằng ngày cho cô.
Nhưng mà...
Aurora mở to đôi mắt đỏ hoe, nhìn cảnh con thú nhỏ dùng chiếc đuôi dài tuyết trắng linh hoạt cuộn lấy cô, sau đó phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy vẻ ra oai. Nó bá đạo đẩy đám thú con khác đang định tiến lại gần mẹ của mình ra rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống trước mặt mẹ nó, ra hiệu cho cô bú sữa. Từng động tác thành thục và đương nhiên đến mức khiến Aurora không khỏi ngượng ngùng lần nữa.
Còn mẹ thú Idralar, chỉ lười biếng dùng chiếc đuôi dài vờ vĩnh quất nhẹ vài cái lên con thú nhỏ bướng bỉnh, sau đó cũng chẳng ngăn cản hành động của nó.
Cái con này, đúng là vừa bướng bỉnh lại vừa bá đạo mà...
Nghĩ vậy, Aurora vừa cố gắng bú sữa vừa không kìm được để khóe môi cong lên ngày một rõ. Nhưng khi vô ý làm sữa tràn ra ngoài và bị Idralar dùng đuôi gõ nhẹ vào đầu, cô mới nhận ra mình đang cười. Lập tức, cô âm thầm mắng nhiếc bản thân:
Chẳng lẽ mình mắc hội chứng Stockholm rồi sao? Sao lại có thể nảy sinh thiện cảm với con báo tuyết nhỏ bướng bỉnh này được chứ, thật là đáng sợ...
Nhưng mà—
Aurora dần chậm lại động tác nuốt, ánh mắt chuyển đến "con báo tuyết xấu xa" Allen, kẻ đã tha mình về đây. Cậu đang hí hửng chạy đến bên cạnh Alice, con báo nhỏ đang chăm chú ăn. Allen thỉnh thoảng còn nịnh bợ liếʍ liếʍ bộ lông của cô bé. Đáng nói là Alice không chỉ không từ chối mà còn thoải mái híp mắt, thậm chí đôi khi còn hào phóng chia một chút thức ăn cho Allen. Cảnh tượng hai con thú chạm đầu nhau cùng chia sẻ bữa ăn trông thật quá đỗi thân mật, khiến Aurora bất giác bĩu bĩu đôi môi thỏ, lòng dấy lên cảm giác khó chịu khó hiểu.
Dù Allen đúng là ở cạnh Alice lâu hơn mình, nhưng...nhưng... Aurora khẽ giật giật đôi tai, đôi mắt thỏ mở to đầy vẻ ghen tỵ. Cô thầm nghĩ, mình chỉ muốn Alice gần gũi và thích mình nhiều hơn thôi mà!
— Được rồi được rồi, cô ấy thích Alice thì sao chứ! Aurora nấc khẽ một tiếng. Sau khi ăn uống no nê, cô nàng lảo đảo, loạng choạng rồi lao thẳng về phía Alice. Trong lòng còn tự hào nghĩ, Alice không chỉ giữ lại mình mà còn cứu mạng mình (?), thậm chí còn sẵn lòng chia sẻ thức ăn của cô ấy cho mình [dù không thể ăn]. Đúng là vừa tốt bụng lại đáng yêu biết bao (...).
Chỉ thấy Aurora rất nhanh nhẹn và chuẩn xác lao vào người Alice. Dù cảm nhận được nhưng Alice vẫn không buồn dịch chuyển. Aurora sung sướиɠ cọ cọ vào bộ lông mềm mại như lụa của Alice, sau đó ngả người ra đất, ngửa cái mặt thỏ nhỏ nhắn đáng yêu lên, không quên liếc ánh mắt đầy thách thức về phía Allen - dù cô không chắc cậu ta có nhận ra tín hiệu này không. Sau đó Aurora không chút ngại ngùng, bắt đầu kêu ư ử, làm nũng với Alice.
Allen: "..." Tại sao ngày đó mình lại đi nhặt con thỏ ngốc này về để bây giờ phải tranh giành sự chú ý chứ? QAQ Chị đại lại để cô ta bắt nạt mình!
Thế nhưng Alice - người mà Allen gửi gắm mọi hy vọng lại vẫn đang "điềm tĩnh" ngồi xổm bên cạnh tảng thịt nai đẫm máu, đôi mắt xanh biếc long lanh chăm chú nhìn vào đồ ăn. Cô hoàn toàn không để ý đến cuộc "đối đầu" (một chiều) giữa hai con thú con ngay bên cạnh mình.
— Mặc dù thịt nai vẫn thơm ngon như vậy, nhưng...
Quả nhiên vẫn nên lén rắc thêm chút thì là hoặc muối thì tốt hơn nhỉ?
Chậc chậc...
Không ổn rồi, nghĩ đến thế này nước miếng cũng sắp chảy ra mất rồi 〒_〒
Quay đầu lại, 007: (/▽\) Người ta đâu biết gì đâu, hehe...
Nhưng tình huống này có gì đó không đúng lắm? 007 cảm thấy như mình đã bỏ sót điều gì, bèn lợi dụng việc không ai nhìn thấy hình dáng của mình mà lững thững lượn đến phía trên đầu của Allen, khẽ xoay người, khuôn mặt cũng đổi thành biểu cảm trầm tư.
Lộ trình chinh phục của Tô Tô hiện tại xem ra không có vấn đề gì, hắc hóa nữ chính chinh phục nam chính, theo tình hình này cuối cùng chia cặp đôi là chuyện chắc chắn không sai rồi...
Nhưng, quả nhiên vẫn có gì đó không đúng lắm nhỉ 〒_〒
— Nữ chính dựa dẫm vào Tô Tô như thế này thật sự ổn chứ QAQ!
Tô Tô ác ý với cô ta rõ ràng như thế mà cô ta vẫn thân thiết nhào tới tìm ngược, nữ chính đúng là bị mù mắt rồi phải không trời (╯‵□′)╯︵┻━┻!!
Nói chứ, mấy ký chủ ở các hệ thống khác của bộ phận, ai mà chẳng đối đầu không đội trời chung với nữ chính, thề sống chết không ngừng đấu đá, thậm chí còn chơi trò yêu...khụ, đấu đến cùng. Làm gì có chuyện như thế này chứ, hu hu hu (:」∠)_
Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi QAQ.
Ban đầu Allen còn mang vẻ mặt ngơ ngác, nhưng khi thấy Alice không có ý định can thiệp, ánh mắt cậu chợt nheo lại đầy vẻ không có ý tốt khi nhìn về phía con thỏ nhỏ Aurora hoàn toàn không có chút cảnh giác nào. Cậu lén lút vươn móng vuốt của mình, từng chút, từng chút một cẩn thận tiếp cận cô. Trong khi đó, ánh mắt Allen vẫn chăm chăm quan sát Alice, lo sợ rằng cô sẽ bất ngờ quay đầu lại và phát hiện ra mình đang lén bắt cóc người bạn mới của cô.
Cuối cùng... Allen bất ngờ vung một móng vuốt, chính xác tóm lấy con thỏ nhỏ Aurora vẫn đang bám lấy Alice để nũng nịu. Nhân lúc Aurora còn ngơ ngác, sợ hãi, Allen nhanh chóng cắp cô lên miệng và chạy đi thật nhanh.
Alice quay đầu lại, hơi ngẩn người: ?
Aurora: Á! Alice cứu tôi với!!! QAQ!
Aurora lập tức hoảng sợ, vùng vẫy dữ dội. May mà Allen chỉ vừa mới tập đi, sức lực còn yếu, nên chân cậu vấp phải thứ gì đó, mất thăng bằng và đành phải thả cô thỏ nhỏ ra. Aurora lăn lông lốc xuống đất, hai đôi mắt nhỏ đối diện nhau, cả hai đều ngẩn ngơ một lúc.
Không biết ai là người bắt đầu trước, nhưng từng chiếc móng vuốt nhỏ lần lượt được đưa ra thử thách. Rồi chẳng mấy chốc, cả hai bắt đầu cào cấu nhau, đến mức lăn lộn thành một đống. Cuối cùng, cuộc ẩu đả không cân sức của hai cục lông bé nhỏ làm bụi bay mù mịt.
Đến lúc này, Alice, vẫn luôn lặng lẽ quan sát từ xa mới cao ngạo nhấc nhẹ cằm, bước đến giữa hai con thú con đang lăn xả hăng say. Cô dùng một cú đẩy nhẹ nhàng bằng móng vuốt, dứt khoát tách rời hai kẻ địch nhỏ bé đang nằm thở hổn hển, toàn thân lấm lem bụi đất.Đã phân định thắng thua, Allen lăn một vòng rồi đứng dậy ngẩng cao cổ đầy kiêu ngạo và đắc ý, còn gầm lên hai tiếng thách thức về phía thỏ tuyết Aurora.
Aurora, trong lòng vừa xấu hổ vừa buồn bực, nghĩ rằng mình chưa từng đánh nhau bao giờ, vậy mà trận đầu tiên lại là với một chú báo tuyết con - điều quan trọng hơn cả là bản thân còn không thắng nổi. Bị sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này châm ngòi, động tác định lặng lẽ bò dậy của cô lập tức khựng lại. Cô nằm rạp xuống đất, lén lút liếc nhìn Allen đầy kiêu căng, rồi lại chớp chớp đôi mắt đỏ long lanh đầy vẻ đáng thương, ngước lên cầu cứu Alice đang đứng phía trước. Aurora còn khe khẽ rêи ɾỉ, trông vô cùng yếu đuối và khiến người khác không khỏi mủi lòng.
Alice: "..." Đây là mách lẻo với mình à?
Allen lần này rất nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra ác ý đến từ Aurora. Đuôi cậu lập tức dựng đứng, lông xù như con nhím, gầm gừ đe dọa bằng tiếng "gừ gừ" thấp. Nhưng chưa kịp làm gì, Allen đã bị Alice - đại tỷ đang bối rối vung một móng vuốt tát bay thẳng vào vách đá.
Allen, với dáng vẻ sống không nổi mà chết cũng chẳng xong: "..." Alice, chị thiên vị quá rồi QAQ!
Tô Nhan Tích nhìn con thỏ tuyết Aurora, trong mắt thoáng qua chút đắc ý, rồi lại cố tình làm ra vẻ thở dốc như vừa đứng dậy rất khó nhọc, dáng điệu y hệt kiểu "ra vẻ chiến thắng". Khóe miệng Tô Nhan Tích không khỏi giật nhẹ, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Nghĩ mãi không ra, cô đành làm bộ như không liên quan, khẽ lắc lắc lớp lông tuyết trắng mềm mại trên người rồi liếc nhìn Allen đang nằm dài dưới đất với dáng vẻ sống dở chết dở, ánh mắt liếc nhìn cậu. Đến một con thỏ tuyết bé nhỏ mà cũng phải vật lộn nửa ngày mới suýt soát thắng được, còn gì mà đắc ý chứ, hừ!
Thời thơ ấu của đám thú con cứ thế trôi qua bình yên, xoay quanh việc ăn uống, vui chơi, ngủ nghỉ, đánh nhau và tranh nhau tình cảm (?). Có lẽ vì trong đàn báo tuyết, Tô Nhan Tích phát triển khỏe mạnh và hoạt bát nhất nên không ngoài dự đoán, cô trở thành con thú nhỏ được yêu thương nhất.
Nhờ vậy, “kẻ khác loài” như Aurora cũng được phép hòa mình vào đàn nhờ sự bảo bọc của Tô Nhan Tích, cùng với các trưởng bối học hỏi kỹ năng săn mồi.
Nhưng chỉ những lúc này, Allen mới có cơ hội "rửa hận" và xuất hiện đầy kiêu ngạo trước mặt Aurora. Cậu ta phô ra hàm răng trắng sắc nhọn, phát ra tiếng "gừ gừ" đe dọa, sau đó lại vẫy đuôi đắc ý chạy lon ton đuổi theo Tô Nhan Tích để cùng xem các báo tuyết trưởng thành săn mồi.
Bị bỏ lại phía sau một mình, Aurora buồn bã nằm rạp trên ổ cỏ của Tô Nhan Tích, ánh mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của cô bé báo tuyết không hề ngoái lại, khẽ rêи ɾỉ một tiếng, lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Bị bỏ rơi, lẻ loi một mình, thật sự rất khó chịu... Alice ơi...