[Xuyên Không] Nữ Chính Bá Đạo, Độc Đoán Và Ngầu Lòi

Thế giới 1 - Chương 1

[Tít, tít, tít — Xin chào ký chủ, xin chào ký chủ, đây là 007 hân hạnh phục vụ, đây là 007 hân hạnh phục vụ —]

Sáng sớm.

Chiếc chăn trên giường không ngừng động đậy, rồi từ trong đó bỗng thò ra một cánh tay trắng ngần, chính xác ấn tắt chiếc đồng hồ báo thức "đặc chế" đang kêu ầm ĩ. Một lúc sau chiếc chăn được vén lên, cô gái tóc tai rối bời, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy ngẩn ngơ nhìn vào bức tường trắng trước mặt.

Tô Nhan Tích dụi mắt, giọng nói ngọt ngào, êm dịu, có chút trách móc lười biếng: "007, anh lại lén đặt báo thức nữa rồi!" Đặc biệt còn là cái nhạc chuông báo thức phiền phức này!

Nói xong cô ngừng lại giây lát, vẻ mặt nghiêm túc bổ sung: "Anh thật là khó ưa."

[Ai bảo cô mê ngủ quá chứ, lần trước tôi gọi mãi mà cô cũng chẳng dậy ╮(╯▽╰)╭] Đã quá quen với những lời "phàn nàn" này, 007 lơ đãng bay tới trước mặt cô, cười khoái chí rồi lại kiêu ngạo quay mặt đi: [Hừ, cô không thích tôi thì ai sẽ là bạn đồng hành cùng linh hồn của cô? Tôi đây mới không thèm chơi với cô đâu, Tô Tô ngốc!]

Tô Nhan Tích bĩu môi, khinh thường: "Nói như thể tôi muốn chơi với anh lắm ấy, đồ hệ thống ngu đần!"

[Chính xác là vậy đó, Tô Tô ngốc, Tô Tô ngốc!]

"Tôi không có! Hệ thống đần, hệ thống đần, hệ thống đần!!" Tô Nhan Tích cúi đầu đếm qua các ngón tay rồi đột ngột ngẩng mặt lên, nở một nụ cười đắc ý, "Ha ha, tôi nói nhiều hơn anh một câu!"

[...] 007 im lặng một lúc, rồi đột nhiên quét màn hình liên tục, [Tô Tô ngốc, Tô Tô ngốc, Tô Tô ngốc, Tô Tô ngốc...]

Tô Nhan Tích: "..."

Sau một hồi trò chuyện (?), 007 cuối cùng cũng quay lại với chủ đề chính, [Một hệ thống cao cấp như tôi không thèm đôi co trẻ con với kẻ ngốc như cô đâu >▽>>>>

Khi Tô Nhan Tích mở mắt lần nữa, cô nhận ra mình đã được chuyển đến một thế giới mới. Cô nhìn mấy con vật nhỏ lông trắng mềm mại ở bên cạnh, không khỏi chớp mắt, trong ánh mắt thoáng qua một chút mơ màng.

[007, chẳng phải nói lần này nhiệm vụ là ở thế giới học đường sao?]

Hệ thống như đám mây trắng lơ lửng, uốn éo bay lại mà nở nụ cười nịnh nọt, trên mặt của đám mây cũng liên tục thay đổi các biểu tượng cảm xúc theo giọng điệu có phần hối lỗi, [Q_Q Ưʍ... hệ thống có chút sự cố, vô tình chuyển nhầm...]

Tô Nhan Tích: [...] Thật là hệ thống vô dụng!!

Cô bực bội nhắm mắt lại, không muốn nhìn cái thói giả vờ tội nghiệp của người đồng hành hay thờ ơ khi gặp sự cố, rồi nhắm mắt bắt đầu sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ và cốt truyện trong đầu.

Nơi cô được chuyển đến là một thế giới thú nhân. Nữ chính Aurora xuyên không trở thành một thú con vừa giống thỏ vừa giống mèo yếu ớt bị bỏ rơi. Vì bộ lông trắng như tuyết, một con báo tuyết nhầm tưởng cô ấy là đồng loại nên đã nhặt về. Cuối cùng Aurora không những không bị từ chối mà còn được báo tuyết yêu quý và chăm sóc hết lòng, thậm chí cô không biết săn mồi, không thích ăn thịt nhưng lại không bị ghét bỏ.

Aurora chỉ ăn trái cây tươi mà báo tuyết đặc biệt hái cho, vì thế cô không biết về những cuộc tranh đấu trong thế giới hoang dã, cũng chưa từng chứng kiến cảnh các loài thú săn mồi.

Sau khi loạng choạng trưởng thành, Aurora mới phát hiện ra rằng những con thú ở đây thực ra có khả năng hóa thành con người. Do đã quen với cơ thể mạnh mẽ của mình, lại cảm thấy cơ thể con người quá yếu đuối, không thể săn mồi, thậm chí không có móng vuốt sắc nhọn nên hầu hết thú đều không muốn dùng hình dạng con người.

Vì vậy khi Aurora kiên trì sống dưới hình dạng con người, cô dần tạo ra khoảng cách với bầy báo tuyết. Nhưng nhờ sự ủng hộ của báo tuyết Allen, cả hai cùng rời khỏi lãnh địa báo tuyết. Dưới sự bảo vệ của Allen, Aurora dần quen biết các loài thú khác như sư tử, trăn, sói đêm, v.v. . Rồi dạy họ cách sống của con người. Từ đó khái niệm "thú nhân" ra đời.

Cái kết của câu chuyện, Aurora thuần khiết và thông minh được các thú nhân tôn làm nữ vương, sau đó sống hạnh phúc bên những người cô yêu thương.

Còn thân phận của Tô Nhan Tích trong thế giới này chính là Alice, con gái của thủ lĩnh bầy báo tuyết. Alice đem lòng ngưỡng mộ Allen - một trong những nam chính nên rất ghét Aurora. Tất nhiên, sau khi Aurora cùng Allen rời đi, Alice chẳng còn xuất hiện trong câu chuyện.

Một nữ vương yếu đuối ư...

Đây chính là sự tương phản dễ thương trong truyền thuyết sao? Tô Nhan Tích chống cằm bằng đôi móng vuốt nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ thần bí khó lường.

Nhưng hiện tại cô vẫn đang là một con thú non vừa sinh ra... Ơ, cái đứa nào to gan vậy, dám cướp sữa của ta!

— Hừ, cho dù là anh em cùng bầy thì cũng không được phép!=皿=!

007: [...] Ký chủ, trí thông minh của cô đâu rồi QAQ!

Các thú con luôn lớn rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, "tiểu bá vương" Tô Nhan Tích, kẻ đã nhanh chóng làm mưa làm gió trong đám thú con đã có thể đứng lên một cách chập chững. Cô lười biếng vẫy vẫy chiếc đuôi nhỏ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn quanh đám anh chị em vẫn còn chưa biết đi, sau đó quay tròn một vòng đầy đắc ý và nở nụ cười khoái chí.

— Này này, chỉ vì là kẻ luôn chiếm hết phần sữa mẹ, lần nào cũng ăn no nhất mà đứng dậy trước thì có gì đáng tự hào đâu chứ -_-||

Bắt nạt thú con thì có gì hay ho đâu (つД`)ノ!!

007 nhìn ký chủ nhà mình, người chẳng hiểu sao lại ngày càng đi chệch hướng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa không biết làm sao, chỉ đành dùng tay che mặt lại, trong lòng thầm than vãn.

Tô Nhan Tích dĩ nhiên không hề hay biết rằng người bạn đồng hành đang ngấm ngầm phàn nàn mình. Do thú con trong giai đoạn đầu chưa thể giao tiếp, chỉ khi dần dần phát triển trí tuệ mới có thể hiểu nhau, cô phải mất kha khá thời gian để xác định được ai trong đàn chính là Allen. Sau khi nhận ra Allen là chú báo con nào, cô liền cố ý quan tâm và chăm sóc cậu một cách tự nhiên. Dần dần, tình cảm giữa hai chú báo nhỏ cũng ngày càng trở nên khăng khít.

Cho đến một ngày, Allen bất ngờ lôi đến trước mặt cô một sinh vật trắng muốt không rõ lai lịch. Chỉ đến lúc ấy, Tô Nhan Tịch mới miễn cưỡng chấm dứt những ngày tháng sống trong cảnh uể oải, chán nản (mà thật ra cũng chẳng đến mức nào).

Cô hăng hái vươn vai, bộ lông trắng mịn màng, mềm mại khẽ rung rinh như một đám mây lướt qua. Với dáng điệu uy nghiêm, cô bước lên, cúi xuống nhìn sinh vật trước mặt từ trên cao (thật ra độ cao cũng chẳng đáng kể). Trước mặt cô, con thỏ tuyết run rẩy, ánh mắt ngập tràn nỗi sợ hãi, kinh hoàng xen lẫn sự bối rối và ngỡ ngàng.

Đây chính là nữ chính sao?

Tô Nhan Tịch chăm chú quan sát. Nhìn kỹ một lúc, cô nhận ra...thật sự chẳng có gì đặc biệt. Bộ lông con thỏ này không đủ trắng, cũng chẳng đủ mềm, lại còn khô khốc, thiếu đi ánh sáng óng ả. Từ xa nhìn lại nó chẳng khác gì đống rơm cô vẫn dùng để làm gối kê đầu khi nghỉ ngơi.

— Trông chẳng có vẻ gì là ngon cả.

Cô bĩu môi, chẳng mảy may cảm thấy hứng thú.

Khoan đã... Nghĩ như vậy...hình như có gì đó không đúng thì phải?

Nói đến chuyện này, rốt cuộc nhóc con này là thỏ hay mèo vậy? Động vật lai giống quả thật kỳ lạ. Tô Nhan Tịch trong lòng cười thầm đầy gian tà, rồi thẳng tay vung một cú vuốt mạnh vào mặt Allen - kẻ đang không ngừng vẫy đuôi với vẻ mặt nịnh nọt.

— Cho cậu dám mang nữ chính về đây! Cho cậu còn dám đưa nữ chính đến trước mặt tôi nữa! Gừ gừ! ╭(╯^╰)╮"

Allen đáng thương chỉ biết rên lên một tiếng, chẳng hiểu sao lại làm Tô Nhan Tịch giận dữ. Cậu đành co rúm người lại, ủ rũ nhìn cô mà không dám cử động.

Lúc này, Tô Nhan Tịch mới thỏa mãn, khẽ vẫy đuôi một cái rồi cúi đầu xuống dùng mũi ngửi thử con thỏ đang giả vờ chết dưới chân mình. Cô nghiêng đầu, có vẻ bối rối, tự hỏi tại sao con thỏ tuyết này lại có mùi khác lạ so với báo tuyết

Sau đó, cô nhẹ nhàng dùng móng vuốt khều khều sinh vật đồng loại mới đến. Thấy nó run lên bần bật, dáng vẻ sợ sệt, Tô Nhan Tịch không kiềm được khẽ đưa mũi cọ vào người con thỏ.

Aurora vô thức lại run lên một cái, hoàn toàn không hiểu con thú con rõ ràng bướng bỉnh và tùy tiện trước mặt mình đang nghĩ gì. Cô chỉ biết nhắm chặt mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, sợ rằng sau khi chơi chán nó sẽ ăn thịt mình.

Thấy sinh vật yếu ớt trước mặt không có phản ứng gì, Tô Nhan Tịch dường như nhận ra điều gì đó. Cô cọ cọ vào bộ lông khô ráp của con thỏ, sau đó bất giác rùng mình, rồi nhạy cảm hắt hơi một cái, làm bắn thẳng vào mặt đối phương.

Nhìn con thỏ suýt khóc tới nơi, Tô Nhan Tịch vui vẻ nhe răng cười. Cô linh hoạt dùng đuôi cuộn lấy miếng thức ăn mà mình "cướp" được, ném tới trước mặt con thỏ. Cô hơi ngẩng cằm, làm ra vẻ ban phát ân huệ, ra hiệu cho nó.

Aurora: "..."

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ mùi máu tanh nồng nặc và miếng thịt còn đỏ thẫm trước mặt, Aurora lập tức quay đầu lại không ngừng nôn khan. Tuy nhiên, do dạ dày trống rỗng, cô không thể nôn ra bất cứ thứ gì, chỉ có nước mắt sinh lý không ngừng tuôn rơi.

Tô Nhan Tịch nghiêng đầu nhìn con thú nhỏ bất ngờ chảy nước mắt, hiểu lầm rằng đối phương quá vui mừng, còn hiếm khi tỏ ra chu đáo đẩy miếng thức ăn đến gần hơn.

Nhưng khi thấy con thú nhỏ trước mặt vẫn tiếp tục từ chối, Tô Nhan Tịch vốn dĩ luôn tùy tiện và thiếu kiên nhẫn cuối cùng cũng không vui. Vì sợ con thú nhỏ này chết đói, cô mới chịu khó chia sẻ đồ ăn của mình, vậy mà nó lại chần chừ không chịu nhận. Đôi mắt xanh băng xinh đẹp của Tô Nhan Tịch thoáng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, đầy sắc bén.

Bản năng động vật nhạy cảm trước nguy hiểm khiến Aurora lập tức đông cứng người, không dám nhúc nhích. Cô run rẩy cúi đầu trong ánh nhìn đã dịu lại một chút của đối phương, sau đó nhắm mắt thật chặt, nghiến răng cắn xuống miếng thịt sống đỏ thẫm ấy.

Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, suýt khiến cô lại muốn nôn ra. Nhưng khi thấy con báo tuyết đã cắn cô mang vào đây cũng từ từ tiến lại gần, Aurora chỉ còn cách méo mặt, cố gắng xé và nhai miếng thịt sống quá lớn so với khả năng của mình.

—Thế nhưng, dù có dùng hết sức bình sinh, cô vẫn không thể cắn nổi một miếng nhỏ. Dưới ánh mắt chằm chằm đầy áp lực của hai con thú hoang, Aurora không khỏi suy sụp. Cô nằm bò ra trên miếng thịt, không ngừng nức nở. Cô thật sự chỉ là một con thỏ thôi mà! Hức hức! Có ai từng thấy con thỏ nào mọc răng sắc như thú săn mồi rồi đi xé thịt sống không cơ chứ! QAQ!

Có lẽ vì dáng vẻ cô lúc này quá đáng thương, con thú nhỏ xinh đẹp và kiêu ngạo kia rũ rũ bộ lông mềm mại, vẻ mặt như không nỡ nhìn thêm. Nó liếc cô một cái, rồi duỗi chiếc móng vuốt sắc bén vừa dần phát triển của mình ra, nhẹ nhàng chia miếng thịt thành hai phần. Một nửa được nó ném vào miệng Allen, kẻ đang vẫy đuôi đầy chờ mong từ nãy giờ, còn nửa kia được nó khéo léo cắt thành từng miếng nhỏ. Sau đó, nó lại đẩy phần thịt đã được chia nhỏ ấy về phía Aurora.

Aurora nuốt một ngụm nước bọt, biết lần này thực sự không còn đường lùi. Dù sao thì giữa việc ăn hoặc bị ăn, ai có chút lý trí cũng sẽ biết phải chọn thế nào. Cô run rẩy đưa miếng thịt đã được cắt nhỏ vào miệng, cố gắng phớt lờ mùi vị tanh nồng khó chịu lan tràn khắp khoang miệng, sau đó gắng sức nuốt trôi xuống bụng.

Đôi mắt xanh băng của Tô Nhan Tịch dần trở nên dịu dàng hơn. Cô vỗ đầu con thỏ như một cách tán thưởng - tuy không khống chế được lực tay khiến Aurora chúi đầu vào miếng thịt trước mặt. Nhưng hành động rõ ràng biểu lộ ý định đưa sinh vật nhỏ bé này vào vòng bảo vệ của mình đã lọt vào mắt những con báo tuyết xung quanh. Vì vậy bọn chúng chỉ làm ngơ, coi như chấp nhận hành động của đứa trẻ thông minh và kiêu ngạo này, để mặc nó giữ lại con thỏ nhỏ.

Dù sao cũng chỉ là một con thỏ con nhỏ bé đến mức chẳng đủ nhét đầy kẽ răng. Nếu Alice thích, cứ xem như một món đồ chơi cho cô cũng được.