[Xuyên Không] Nữ Chính Bá Đạo, Độc Đoán Và Ngầu Lòi

Thế giới 1 - Chương 5

Khi Tô Nhan Tích vừa kịp lao đến bên hai con thú, Aurora đã nhanh chóng thoát khỏi "sự quấy rối" của Allen. Đôi mắt đỏ rực của cô ta ngấn nước, tràn ngập vẻ ủy khuất như đóa lê hoa trong mưa, loạng choạng nhào vào lòng Tô Nhan Tích. Cô ta thút thít kể lể, giọng nghẹn ngào:

"Ô ô... Allen bắt nạt em!"

Allen vừa mới thoát khỏi cú đòn lén của Aurora và còn đang cố thở lại bình thường, nghe vậy liền cứng đờ, toàn thân sửng sốt.

"..."

Khoan đã, bắt nạt?

Khi đối diện với ánh mắt xanh băng giá lạnh lẽo của Tô Nhan Tích, ánh mắt ấy như ngọn dao sắc bén xé toạc lý trí của cậu, Allen cuối cùng cũng tiêu hóa được những lời cáo buộc đầy oan ức từ Aurora.

Thế nhưng, bắt nạt? Thật sự là cậu sao?!

Allen nhất thời phát điên, đuôi xù cả lên.

Phi! Cậu rõ ràng chỉ thích mỗi Alice thôi! Chỉ biết chạy theo quấn quít Alice, làm sao lại đi cưỡng ép một con cái quỷ quyệt, hung tàn, chỉ biết giả đáng thương như Aurora chứ?

Phi phi phi! QAQ! Cậu cảm giác toàn bộ linh hồn thú đều sụp đổ, cảm thấy cuộc đời thật không công bằng!

Bên cạnh đó, 007 chỉ im lặng, lạnh lùng nhìn Aurora tiếp tục trò chơi của mình.

[...] Phi, đúng là nữ chính mặt dày! QAQ!

Sau sự việc lần này, Tô Nhan Tích dường như đã ghi khắc sâu sắc bài học. Cô bắt đầu nghiêm túc đề phòng tất cả những con đực khác - đặc biệt là Allen. Trong mắt cô, dù Aurora có xảo quyệt hay hung tàn đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn hẳn.

"Con của mình thì mình phải tự thương, tự bảo vệ" Cô nghĩ thầm.

Đáp lại sự bảo vệ quá đà ấy, 007 chỉ lạnh lùng buông hai tiếng:

[Ha ha.]

Một ngày nọ, Tô Nhan Tích dựa vào Aurora, người đã quen chủ động áp sát làm gối tựa cho cô. Bỗng dưng cô nhận ra cơ thể của con mèo lớn dưới thân mình đang dần trở nên nóng rực, còn Aurora thì không yên, cứ lăn lộn, uốn éo không ngừng, trông rõ ràng rất khó chịu.

Như vừa nghĩ ra điều gì, Tô Nhan Tích lập tức bật dậy. Đôi mắt xanh biếc của cô dán chặt vào Aurora, giờ đây đang vô cùng bứt rứt, và trong thoáng chốc cô trở nên căng thẳng hiếm thấy. Đây có lẽ là lần đầu tiên Aurora chuyển hóa, và điều đó đi kèm với những nguy hiểm không thể lường trước.

Thế rồi...

Tô Nhan Tích bất ngờ đập mạnh vào Allen - kẻ không biết từ đâu lại mon men đến gần, dáng vẻ lộ rõ sự bốc đồng của mùa động dục. Ánh mắt lạnh lẽo của cô quét qua buộc Allen phải chùn bước. Sau đó cô nghiêm túc quay lại quan sát Aurora.

Aurora mở bừng mắt, đôi mắt đỏ rực như hai viên ngọc quý, phủ một màn sương mờ ảo ánh lên vẻ mông lung pha chút bức bối. Tuy nhiên, khi ánh nhìn của Aurora chạm đến Tô Nhan Tích, đôi mắt kia dần đổi thành một sự khát khao khó lòng giấu giếm.

Ngay giây phút đó, toàn thân Tô Nhan Tích bất giác dựng đứng lông lên. Một cảm giác nguy hiểm, như thể bị dã thú to lớn khóa chặt, chợt dâng tràn trong lòng cô.

Lạ thật, ánh mắt này tràn đầy sự tấn công và đe dọa...

Khoan đã, chẳng lẽ là...?

Tô Nhan Tích đột ngột quay đầu nhìn Allen đang rêи ɾỉ ấm ức ở một bên. Đôi mắt xanh biếc của cô lập tức ánh lên vẻ kinh hãi xen lẫn sững sờ—

Phát! Tình! Kỳ!!

Gần như ngay lúc ba chữ ấy hiện lên trong đầu, Tô Nhan Tích đã bị dọa đến mức quay đầu bỏ chạy thẳng ra khỏi hang!

Aurora nhìn bóng dáng tuyết báo như thấy quỷ mà lao ra ngoài, không kìm được phát ra vài tiếng rên nhỏ, âm thanh kéo dài ngập tràn sự tủi thân và cô đơn.

Đôi chân sắp bước qua ngưỡng cửa hang của Tô Nhan Tích bỗng khựng lại.

Những tiếng rên đau lòng đằng sau càng lúc càng nhỏ dần, nhưng từng tiếng như gõ thẳng vào trái tim cô, khiến lòng cô bất giác nhói đau.

007 hừ lạnh một tiếng, gương mặt nửa cười nửa không, đầy vẻ hả hê. [Hừ, nữ chính à, cô cũng có ngày hôm nay! Cô tưởng vậy là có thể khiến Tô Tô mềm lòng sao? Hừ, hôm nay tôi sẽ cho cô biết! Tô Tô nhất định sẽ không mắc bẫy đâu—]

007: [∑(っ°Д°;)っ Khoan đã! Khoan đã! Tô Tô cô đang làm gì đấy? Cô định đi đâu?! Này, này! Đừng mắc bẫy chứ, đồ ngốc!!]

Aurora vốn đã tuyệt vọng cúi đầu tựa lên vách đá lạnh lẽo bỗng cảm nhận được một bóng hình phủ xuống trước mặt. Mang theo một tia hy vọng mong manh, cô mở mắt ra - và quả nhiên, như mong đợi, báo tuyết xinh đẹp mà cô đã không hay biết từ bao giờ đã bước vào trái tim mình, giờ đây đang đứng ngay trước mặt cô.

Đôi mắt xanh biếc vốn sắc lạnh của Tô Nhan Tích lúc này lại mang theo chút bao dung pha lẫn bất đắc dĩ, nhìn cô một cách dịu dàng.

Aurora không kiềm được, bày ra một nụ cười mệt mỏi nhưng lại tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

— Thật tốt quá, Alice, chị đã quay lại rồi.

...

[Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy, Tô Tô!] 007 vừa giận dữ vừa lo lắng, gào lên với Tô Nhan Tích lúc này đang để mặc cho đại miêu tuyết trắng nằm tựa vào mình. [Cô có nhớ nhiệm vụ là gì không? Rốt cuộc cô đang làm cái gì thế này!]

Tô Nhan Tích nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ: "Tôi biết, 007, nhưng để tôi cứ thế rời bỏ Aurora..."

Ngừng lại một chút, cô khẽ thở dài.

Cái hệ thống hỏng bét này! 007 tức tối tự trách chính mình vì đã gây ra lỗi truyền tống dẫn đến tình cảnh hiện tại. Đã bị Hệ Thống Chính cảnh báo, vậy mà lại để truyền sai sang thế giới nhiệm vụ cấp S này. Đáng lẽ nếu đưa Tô Tô đến một thế giới cấp F, như học viện hoặc đời thường, thì đâu đến nỗi gặp phải tình huống khó khăn thế này!

Tô Nhan Tích không biết được 007 đang nghĩ gì. Ánh mắt cô lướt qua Aurora, nhớ lại những khoảnh khắc khi còn là một con tuyết thố nhỏ, Aurora đã nghiến răng trèo trẹo trên tảng đá, quyết tâm không từ bỏ, để lại trong cô một cảm giác vừa chua xót vừa đau lòng.

"Dù thế nào đi nữa, nếu không phải vì tôi đã đối xử với cô ấy như vậy lúc đầu, thì có lẽ Aurora đã không nuôi ý chí trở nên mạnh mẽ để theo kịp tôi." Tô Nhan Tích nói với giọng trầm thấp, ánh mắt dịu lại.

Cô đưa tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Aurora, lòng trĩu nặng những suy tư.

"Cô ấy làm tất cả chỉ để có thể đuổi kịp tôi, điều đó thì có gì sai chứ?"

Tô Nhan Tích lặng lẽ thở dài, trong lòng biết rõ mình đã quá mềm lòng. Nhưng hình ảnh ngày đó thực sự quá đỗi chấn động, khiến cô mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấm áp đầy sự tin cậy của Aurora lại không thể không nhượng bộ thêm một chút. Cứ thế, từng bước một, cô dần quen với việc bao dung và nhường nhịn.

007 vốn hiểu rõ tâm tư của bạn đồng hành mình, cảm thấy vô cùng bất lực: [...T▽T] Aurora, đồ trà xanh tâm cơ! Sao không giữ nguyên cái vẻ bạch liên hoa khi xưa đi chứ, thật là đáng ghét QAQ!

Rốt cuộc ai mới là người đi công lược đây! Sao nó lại có cảm giác người bị công lược chính là Tô Tô nhà mình (:」∠)...

Mệt mỏi, bất lực, mất niềm tin vào cuộc sống.

Không, không đúng! Rõ ràng cả hai đều là nữ mà tại sao mình lại không cảm thấy chút nào không hợp lý?!

Nguyên bản còn đang ôm đầu cuộn tròn thành một đám mây, 007 bỗng nhiên dùng hai tay che mặt, biểu cảm như đang hét lên, khuôn mặt hiện rõ chữ "Mơ hồ" to tướng.

— Điều này tuyệt đối không khoa học!

Chắc chắn là nữ chính có một loại kỹ năng miễn nhiễm nào đó, dùng phép thuật mê hoặc lòng người!

Hừ, hào quang nữ chính kiểu gì mà ngay cả một hệ thống cao cấp như mình cũng bị mê hoặc. Không được, nhất định phải khiếu nại với hệ thống chính mới được!

007: [...]

Đúng là cách tự an ủi bản thân chẳng hề có chút sức thuyết phục nào, haha T▽T.

Thế nhưng, ngay cả khi 007 đã [đơn phương] quyết định cạch mặt nữ chính, Aurora vẫn không chút bận tâm, cứ dính sát bên cạnh Tô Nhan Tích.

Aurora biết rõ hiện tại Alice đối với mình chỉ là thói quen bao dung mà thôi, vì vậy mỗi khi cảm thấy khó chịu, cô chỉ khẽ cọ một chút, hoặc không nhịn được mà liếʍ nhẹ vài cái, nhưng tuyệt đối không dám vượt quá giới hạn.

Dẫu vậy, không sao cả, bây giờ là thói quen bao dung, sau này sẽ thành thói quen thích.

Aurora nhìn vào đôi mắt xanh lam xinh đẹp của Alice, trong đó mang chút ý cười bao dung, lòng cô ngứa ngáy không thôi. Cô lại cố ý làm bộ dáng ủy khuất, đôi mắt mờ mịt đáng thương rồi nhẹ nhàng liếʍ lên mắt của đối phương.

Sau đó con báo tuyết xinh đẹp kia chỉ khẽ liếʍ răng nanh của mình, ánh mắt trở nên bất đắc dĩ hơn bao giờ hết.

Aurora thấy vậy, trong lòng âm thầm mỉm cười.

Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ, đúng không, Alice yêu dấu của tôi?

>>>>>>

[Tô Tô, mau tỉnh dậy!]

Đêm hôm ấy, khi Tô Nhan Tích và Aurora đang gối đầu sát nhau ngủ say, tiếng gọi gấp gáp của 007 không ngừng vang lên bên tai Tô Nhan Tích.

Con báo tuyết theo phản xạ khẽ giật giật mí mắt, chiếc mũi nhạy cảm nhẹ nhàng đánh hơi, trong đầu vô thức đưa ra nhận định không có nguy hiểm, rồi lại chép chép miệng, áp sát vào cơ thể ấm áp bên cạnh và an tâm ngủ tiếp.

[...Tô Nhan Tích!!] Thấy báo tuyết lại ngủ tiếp, 007 không khỏi cảm thấy đau đầu. Tính cách của ký chủ nhà mình thì cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê ngủ, đến mức gọi mãi cũng không dậy được, biết làm sao đây QAQ.

...Thôi kệ, dù sao ngày mai người bị dọa cũng chẳng phải mình (:」∠)_.

Vì vậy khi nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp đầy đe dọa của Allen mà cảnh giác tỉnh giấc, Tô Nhan Tích ngẩn người nhìn cô gái xinh đẹp với hai tay giơ cao, trông vừa yếu ớt vừa vô hại.

"..." Người?

[Đồ ngốc, đó chính là Aurora! Tối qua cô ấy bắt đầu quá trình hóa hình thành người.] 007 ung dung lượn lờ trên đầu Tô Nhan Tích, giọng điệu đầy khinh bỉ. [Ban đầu định nhắc nhở cô, nhưng tiếc là có người ngủ say đến mức gọi thế nào cũng không dậy.]

Tô Nhan Tích: "...!!" Gì cơ, Aurora?!

Còn Aurora, bề ngoài trông có vẻ vô hại khi tựa vào vách đá, lại nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đỏ như hồng ngọc đầy ý cười nhìn Allen đang chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.

"Allen, cậu chắc chắn muốn đánh thức Alice sao?"

Đôi tai của Allen lập tức dựng đứng lên, cậu mơ hồ hiểu được lời cô gái này vừa nói. Nhưng khoan, tại sao giọng điệu này lại...có chút quen thuộc?

Chú báo tuyết to lớn nghiêng đầu, đôi mắt thăm dò nhìn về phía cô, cơ thể vốn căng thẳng không khỏi thả lỏng đôi chút. Nhưng ngay khi cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ ấy bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhận thức như sấm nổ vang trong đầu hắn.

Aurora!!!

Allen đột nhiên gào lên như bị người ta dẫm mạnh vào đuôi, tiếng "áuu!" vang vọng cả không gian. Toàn thân lông trắng của cậu trong chớp mắt xù lên, rồi chỉ trong tích tắc, Allen lao vọt về phía sau lưng Tô Nhan Tích, co rúm người lại chỉ để lộ một cái mông run rẩy.

"Con thỏ chết tiệt đó vốn dĩ thù dai lắm mà! Hức hức, Alice, cứu em với QAQ!"

Trong khi đó, Aurora vẫn giữ nụ cười ngọt ngào nhưng đầy hàm ý trên môi, chăm chú nhìn Allen đang co rúm một cách ngớ ngẩn. Khi thấy Tô Nhan Tích với đôi mắt xanh biếc mơ màng, mờ mịt sau giấc ngủ ngẩng đầu lên, tò mò nhìn mình, trái tim Aurora không khỏi mềm nhũn.

Từ góc độ này Alice thực sự quá đáng yêu, quá đáng yêu!!

Hai má Aurora thoáng chốc ửng đỏ, không kiềm chế được cảm xúc, cô nhào đến ôm chầm lấy chú báo tuyết đang nghiêm túc vểnh tai quan sát mình. Hai tay cô theo phản xạ ghì chặt lại, áp chế Tô Nhan Tích đang theo bản năng giãy giụa rồi bất ngờ lấy mặt mình cọ cọ thật mạnh vào bộ lông tuyết trắng mềm mại. Aurora không giấu được nụ cười ngây ngô trên gương mặt.

Allen lén nuốt nước bọt "ực" Hai chân sau không tự chủ được lùi lại một bước.

Không phải các trưởng lão đã nói rằng dạng người của động vật rất yếu đuối và dễ bị tổn thương, nên mọi người mới bỏ không sử dụng sao?

Nhưng, nhưng tại sao con thỏ chết tiệt này lại có thể áp chế cả Alice trong dạng người của nó?!?

Thế giới quan vừa mới hình thành của Allen dường như hoàn toàn sụp đổ.

Trong đầu, cậu không ngừng gào thét:

"Trưởng lão, mau tới đây mà xem quái vật! Oa oa, QAQ!!"