Đây là một câu chuyện lấy bối cảnh thời cổ đại.
Nhân vật chính là đại tiểu thư của phủ tướng quân. Từ nhỏ nàng đã ngưỡng mộ tổ tông, nuôi chí lớn sau này cũng sẽ ra trận gϊếŧ giặc.
Nhưng khi nàng đến tuổi cập kê, gia tộc lại bắt đầu lo chuyện tìm hôn phu cho nàng.
Nàng không muốn qua loa gả đi, chỉ có thể ở lại trong hậu trạch, vì bản thân mà đấu tranh với gia tộc.
Kết cục của câu chuyện là dù nàng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của thời đại, không thể khoác lên mình chiến giáp ra trận, nhưng nàng đã thuyết phục được gia tộc, không trở thành một người phụ nữ an phận trong nội viện.
Có lẽ do cân nhắc đến việc chương trình phát sóng trực tiếp và yêu cầu quay một mạch không ngắt, nên ê-kíp không muốn làm quá phức tạp. Kịch bản này cực kỳ đơn giản.
Nhưng chính vì câu chuyện quá đơn giản, nên yêu cầu diễn viên phải có đủ năng lực để khiến khán giả không cảm thấy nhàm chán, có thể cuốn theo cảm xúc của nhân vật mà xem đến hết.
Thoát khỏi tập tài liệu, cô mở khung trò chuyện với Phương Hàm Nhã, bên trong có vài tin nhắn chưa đọc.
[Nữ diễn viên đóng vai tổ mẫu của nữ chính sáng nay bất ngờ nhắn tin báo rằng cô ấy không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống, bị gãy xương đùi. Hiện đã được đưa đến bệnh viện chờ sáng mai phẫu thuật.]
[Vai diễn này tuy ít đất diễn, nhưng lại vô cùng quan trọng.]
[Bọn tớ đang nghĩ cách, nhưng vì xảy ra quá đột ngột, rất khó tìm diễn viên phù hợp độ tuổi hoặc sẵn lòng nhận vai này.]
Hoa Hạnh lại mở tập tài liệu, cẩn thận đọc lại toàn bộ các thông tin liên quan đến nhân vật tổ mẫu của nữ chính – Khương Trần Thị.
Theo thiết lập, đây là nhân vật đã ngoài thất tuần, là người yêu thương nữ chính nhất.
Sau khi biết được suy nghĩ của nữ chính, bà là người duy nhất ủng hộ nàng kiên trì với ước mơ của mình.
Hoa Hạnh suy ngẫm về hành trình tâm lý của nhân vật một lúc thì Trì Châu bất ngờ nhắc: "Đến nơi rồi.”
Lúc này cô mới phát hiện không biết từ bao giờ họ đã đến phim trường.
Trì Châu tiện tay lấy một chiếc khẩu trang đưa cho cô, nhưng cô lộ vẻ kỳ quái, đẩy tay anh ra: "Anh có phải xem trọng tôi quá rồi không? Với mức độ nổi tiếng của tôi, đi ra ngoài chỉ bị coi là người qua đường thôi, cần gì đến khẩu trang?”
Nguyên chủ trước đây không có danh tiếng gì, chỉ toàn đóng các vai nhỏ. Lại thêm diễn xuất kém cỏi, gần như không ai muốn xem phim cô đóng, càng không có ai nhớ mặt cô.
“Không lấy thì thôi.” Trì Châu lập tức đeo khẩu trang lên mặt mình.
Hai người đẩy cửa xe bước xuống, rồi đi về phía ê-kíp chương trình.
Đúng như Hoa Hạnh đã nói, những người qua lại nhiều nhất cũng chỉ vì vẻ ngoài nổi bật của cô mà liếc nhìn vài lần, chứ không ai nhận ra cô là nghệ sĩ.
Trì Châu không nhịn được châm chọc: "Bây giờ không ai nhận ra cô cũng không sao, cô đừng nản chí. Chỉ cần cô chăm chỉ nâng cao diễn xuất, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành ngôi sao lớn mà mọi nhà đều biết đến.”
“Vậy tôi xin nhận lời chúc của anh.” Hoa Hạnh dường như không nhận ra ý mỉa mai trong lời anh, cười tươi tiếp nhận lời chúc.
Dao mềm gặp phải đá cứng, Trì Châu lại một lần nữa cảm thấy đau tim.
Anh đã nhìn ra rồi, Hoa Hạnh chính là khắc tinh mà ông trời phái đến để trừng phạt anh.
Sợ bị cô làm tức đến hộc máu, Trì Châu không dám kiếm chuyện với cô nữa, chỉ im lặng dẫn cô đi về phía ê-kíp chương trình.
Họ vừa bước vào một sân viện cổ kính thì đã thấy một cô gái mặc quần áo cổ trang đang cãi nhau với một người đàn ông trung niên mặc áo gile xanh quân đội.
Cô gái mặc quần áo cổ trang: "Chúng tôi đã cực khổ chuẩn bị cho chương trình này bao lâu rồi, giờ anh nói không cho lên sóng là không cho lên, dựa vào cái gì chứ?”
Người đàn ông trung niên cũng không kém phần tức giận: "Là tôi không muốn các cô lên sao? Rõ ràng là do diễn viên bên cô không biết quản lý sức khỏe, giờ lại còn làm liên lụy đến cả ê-kíp phát sóng, cắt giảm tiết mục của chúng tôi."
“Đạo diễn Triệu, anh nói thế là quá đáng lắm đấy. Cô Lâm còn đang nằm viện, anh nói những lời lạnh lùng như vậy có thích hợp không?” Cô gái mặc quần áo cổ trang tức đến mức thở gấp.
“Tôi quá đáng?” Đạo diễn Triệu hất tay cô ấy ra, chống nạnh cãi lại: "Từ lúc biết tin cô Lâm nhập viện, có phải tôi đã chủ động sắp xếp để tiết mục của các cô lên cuối cùng, cho các cô thời gian tìm cách giải quyết không? Có phải tôi đã cố gắng hết sức để giúp các cô tìm diễn viên thay thế cô Lâm không? Tôi đã hết lòng hết sức với các cô rồi, giờ cô lại quay sang trách móc tôi, bảo tôi quá đáng à?”
Thấy hai người càng cãi càng to, những nhân viên xung quanh lén lút lùi ra xa, cố gắng tránh bị cuốn vào cuộc chiến này.