Xuyên Sách: Sau Khi Bị Toàn Mạng Mắng Là Trà Xanh, Tôi Lại Nổi Tiếng

Chương 6

Đúng lúc này, Phương Hàm Nhã gọi tới: “Anh Trì Châu, anh đón được Hoa Hoa chưa?”

Trì Châu nhẫn nhịn cơn tức: “Đón rồi.”

“Vậy thì tốt.” Phương Hàm Nhã nói.

“Em gọi chỉ để hỏi…” Trì Châu còn chưa nói hết câu, Hoa Hạnh bất ngờ lên tiếng cắt ngang: "Tiểu Nhã, bên cậu có chuyện gì xảy ra phải không?”

Giọng cô ấy trầm xuống, hoàn toàn khác với vẻ hoạt bát khi buông bỏ gánh nặng ngày hôm qua.

“Không… không có gì đâu…” Phương Hàm Nhã ấp úng trả lời.

Lúc này ngay cả Trì Châu cũng nhận ra có điều bất thường.

Anh không thèm tranh cãi với Hoa Hạnh nữa, bình tĩnh dẫn dắt Phương Hàm Nhã: "Tiểu Nhã, anh là người đại diện của em, chúng ta cùng hội cùng thuyền. Dù gặp phải chuyện gì em cũng có thể nói với anh, anh chắc chắn sẽ giúp em."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, giọng Phương Hàm Nhã hạ thấp hết mức truyền tới: "Đội bọn em có một nữ diễn viên xảy ra chuyện, không thể tiếp tục biểu diễn. Chương trình của bọn em lát nữa có lẽ không thể lên sóng được…”

“Làm sao lại xảy ra chuyện này vào thời điểm quan trọng như vậy?” Trì Châu cũng cuống lên.

“Tiểu Nhã." Hoa Hạnh gọi cô: "Là vai nào? Cô gửi kịch bản của vai đó cho tôi.”

“Cô định làm gì?” Trì Châu nhíu mày: "Chẳng lẽ cô định đi cứu tràng cho mấy người Tiểu Nhã?"

Trên mặt anh ta đầy vẻ không tin tưởng: “Dù cô có ý tốt muốn giúp đỡ, nhưng chuyện gì cũng phải tự lượng sức mình.”

Với diễn xuất của Hoa Hạnh, còn muốn cứu tràng?

Gây rắc rối thì có.

“Chương trình Tôi Là Diễn Viên này khác với quay phim ở phim trường. Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, lên sân khấu rồi, tất cả đều phải hoàn thành một cảnh quay không cắt. Nếu ai đó NG (quay hỏng) trên sân khấu, mất mặt không chỉ là người đó mà còn kéo theo những nghệ sĩ cùng nhóm.”

Trì Châu tuy không chỉ đích danh, nhưng ai cũng hiểu ngầm ý anh ta đang ám chỉ gì.

Phương Hàm Nhã đầu dây bên kia nghe xong, sự không vui như muốn tràn ra khỏi điện thoại: “Anh Trì Châu, sao anh lại nói như vậy? Sau này những lời như thế đừng nói trước mặt em và Hoa Hoa, em không muốn nghe.”

Ý tứ bảo vệ người mơ hồ của cô ấy khiến Trì Châu tức đến nghẹn họng.

Chẳng lẽ anh không nói sự thật sao?

Diễn xuất của Hoa Hạnh tệ đến mức nào là chuyện ai cũng thấy rõ, cũng không vì vài câu của anh mà tệ hơn được.

Nếu Hoa Hạnh thực sự biết tự lượng sức mình, thì đã không đề cập đến chuyện này.

Phương Hàm Nhã không nhìn thấy sắc mặt của anh, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Cho dù có lùi một vạn bước mà nói, anh nói ra chuyện chương trình phát sóng trực tiếp dễ gặp sự cố ngay trước mặt hai diễn viên, chẳng lẽ anh hoàn toàn không sai sao?”

Trì Châu: "..."

Anh liếc qua gương chiếu hậu nhìn Hoa Hạnh. Tuy cô không nói gì, nhưng nét cười trên mặt chưa từng giảm bớt.

Được rồi, được rồi, hai người họ mới là một phe, còn anh chính là kẻ xấu.

Cũng chẳng biết Hoa Hạnh đã cho Phương Hàm Nhã uống thứ thuốc mê gì mà khiến cô ấy hết lòng bênh vực như thế.

“Là anh sai, là anh sai được chưa?” Trì Châu cắt ngang lời cằn nhằn không ngớt của Phương Hàm Nhã. “Bọn anh sắp đến rồi, em cứ ngoan ngoãn chờ ở đó đi.”

Anh dặn dò cô thêm mấy câu thật cẩn thận rồi mới cúp máy.

Giọng nói của Phương Hàm Nhã biến mất khỏi loa xe, nụ cười trên mặt Hoa Hạnh cũng dần thu lại.

Cô mở tập tài liệu mà Phương Hàm Nhã vừa gửi tới, bắt đầu đọc một cách lặng lẽ.

Thấy vẻ mặt tập trung của cô, Trì Châu cười khẩy một tiếng: "Cô mới vừa nhận được kịch bản thôi. Dù cô có muốn lên sân khấu, đạo diễn chương trình cũng không bao giờ đồng ý để cô lên đâu.”

Anh không tin Hoa Hạnh thực sự có gan cứu tràng. Rõ ràng vừa nãy cô chỉ đang làm bộ làm tịch trước mặt Phương Hàm Nhã mà thôi.

Cũng tại anh có thói quen vừa lên xe đã kết nối điện thoại với hệ thống bluetooth trên xe, nên khi Phương Hàm Nhã gọi đến, anh không thể né tránh Hoa Hạnh.

Sớm biết mọi chuyện thành ra thế này, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải đeo tai nghe bluetooth từ trước.

Hoa Hạnh lười nhìn anh, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm lên màn hình với nhịp điệu chậm rãi: "Nếu anh thực sự nghĩ cho Tiểu Nhã thì điều anh cần làm bây giờ không phải nghi ngờ tôi, mà là tìm cách giúp cô ấy, xem có tìm được một diễn viên nữ khác phù hợp hơn để cứu tràng không.”

“Tôi biết rồi.” Trì Châu cố cãi: “Không cần cô dạy tôi làm việc.”

“Haha.” Hoa Hạnh cố ý cười lạnh, không thèm để ý đến anh nữa.

Kịch bản mà Phương Hàm Nhã gửi không dài, nên Hoa Hạnh không mất nhiều thời gian để đọc hết.