Phương Hàm Nhã đã xem Hoa Hạnh như người thân, vì thế cô trở nên hoạt bát hơn: "Trước khi đến, tôi không biết cô có ý đồ xấu hay không, tôi hoàn toàn không dám nói nhiều, tôi sắp nghẹn chết rồi."
Nhìn thấy cô ấy càng ngày càng tự bộc bạch nhiều hơn, đột nhiên ngoài cửa vang lên vài tiếng ho, Phương Hàm Nhã lập tức im lặng.
Hoa Hạnh tỉnh táo lại, giả vờ như không nghe thấy những tiếng ho đó, rút tay mình về: "Không, tôi thực sự có việc nhờ cô."
Cô cúi đầu: "Ngày mai cô phải tham gia ghi hình chương trình Tôi Là Diễn Viên đúng không? Tôi muốn nhờ cô dẫn tôi đi cùng."
"Chuyện này..." Phương Hàm Nhã do dự.
Trước khi gặp Hoa Hạnh, cô đã nhờ người quản lý điều tra về quá khứ của Hoa Hạnh.
Thông tin mà cô thu thập được rất đơn giản, đơn giản đến mức Phương Hàm Nhã không khỏi cảm thấy thương hại.
Hoa Hạnh lớn lên trong cô nhi viện, từ khi 16 tuổi đã phải làm việc kiếm sống.
Khi trưởng thành, cô không vào đại học mà chỉ tìm một công việc ở gần cô nhi viện, làm ở một bưu cục nhỏ, cho đến khi bị Vương Hạo phát hiện, cô mới có được một cuộc sống khác biệt.
Đáng tiếc, Hoa Hạnh không xuất thân chính quy, cũng không có nhiều tài năng diễn xuất.
Dù đã vào ngành 2 năm nhưng kỹ năng diễn xuất của cô vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu.
Phương Hàm Nhã cân nhắc kỹ lưỡng: "Thực ra tôi nghĩ Kỳ Nghỉ Lý Tưởng phù hợp với cô hơn Tôi Là Diễn Viên, hay là tôi để cô tham gia Kỳ Nghỉ Lý Tưởng, coi như tôi báo đáp ơn cứu mạng của cô."
Những lời này của Phương Hàm Nhã là từ tận đáy lòng mà suy nghĩ cho Hoa Hạnh.
Nhưng khi Hoa Hạnh nghe xong, cô lập tức hiểu là Phương Hàm Nhã đã hiểu sai ý của mình, vội vàng giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải đang xin tài nguyên từ cô."
Hoa Hạnh có chút dở khóc dở cười không biết phải làm sao, nói: "Tôi chỉ muốn vào hậu trường chương trình Tôi Là Diễn Viên, ở đó có một người tôi muốn gặp."
Cô lại cúi mắt nhìn ly cà phê trước mặt, ngón tay từ từ xoay quanh vành ly: "Với thân phận hiện tại của tôi, chắc chắn không thể vào hậu trường Tôi Là Diễn Viên, vì vậy tôi mới muốn nhờ cô giúp đỡ."
Phương Hàm Nhã hít một hơi thật sâu.
Biểu cảm của Hoa Hạnh lúc này giống hệt như những fan girls đu idol, cố gắng tìm mọi cách để gặp idol của mình.
Bỗng nhiên, cô hiểu ra!
Một diễn viên nhỏ không có tiền, không có thế lực, chỉ để gặp idol của mình, phải tìm cách cầu xin người khác, điều này cần bao nhiêu dũng khí.
Cô lại nắm tay Hoa Hạnh, vô cùng nhiệt tình: "Cô yên tâm, việc này cứ để tôi lo."
Cô vừa định hứa hẹn một cách hùng hồn, đột nhiên lại nhớ đến thân phận hiện tại của mình.
"Cô có thể giả làm trợ lý của tôi không?" Cô nhìn Hoa Hạnh, đầy áy náy: "Tôi chỉ có thể đảm bảo đưa cô vào hậu trường, còn có thể gặp được người cô muốn gặp hay không thì tôi không dám chắc."
"Như vậy là đủ rồi." Hoa Hạnh lập tức đồng ý.
Hoa Hạnh tưởng sẽ phải nói nhiều hơn một chút để thuyết phục Phương Hàm Nhã đồng ý yêu cầu của mình, thậm chí cô còn sẵn sàng cung cấp một số thông tin để giúp Phương Hàm Nhã vượt qua khó khăn.
Nhưng không ngờ mọi việc lại suôn sẻ hơn cô nghĩ nhiều.
Như vậy, cuối cùng cô cũng có thể gặp được người này trong thế giới này.
----
Ngày hôm sau, Hoa Hạnh quyết định giả làm trợ lý của Phương Hàm Nhã, vì vậy cô mặc một chiếc áo phông trắng không có logo và quần jeans xanh nhạt, đến sớm tại địa điểm đã hẹn trước để chờ.
Không ngờ, người đến đón cô lại là một người quen.
Người đàn ông trong bộ vest ngồi trong ghế lái, Hoa Hạnh nhanh chóng quét mắt nhìn vào trong xe.
Xe hơi rộng rãi, không còn ai khác ngoài anh ta.
"Tiểu Nhã đi chuẩn bị cho buổi tổng duyệt trước khi phát sóng chương trình, cô ấy để tôi đến đón cô, lên xe đi."
Hoa Hạnh nghe vậy, kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Cô vừa thắt dây an toàn xong, người đàn ông mặc vest liền quay vô lăng và lái xe ra ngoài.
Hai bên đường phố nhanh chóng lùi lại, chiếc xe đen hòa vào dòng xe đông đúc.
"Ngày hôm qua gặp mặt vội vàng, tôi chưa kịp giới thiệu bản thân với cô." Người đàn ông mặc vest đột nhiên lên tiếng: "Tôi tên là Trì Châu, là quản lý của Tiểu Nhã."
Trì Châu?
Hoa Hạnh chú ý lắng nghe.
Trong sách, rõ ràng người đại diện của Phương Hàm Nhã không phải tên này.
Xem ra tin nhắn mà cô gửi cho Phương Hàm Nhã không chỉ thay đổi một chi tiết nhỏ trong câu chuyện, mà còn làm thay đổi những sự kiện, nhân vật khác.
Trì Châu vừa lái xe vừa cảnh cáo Hoa Hạnh: "Tôi không biết cô có mục đích gì khi muốn Tiểu Nhã dẫn cô tới hiện trường ghi hình Tôi Là Diễn Viên, nhưng tôi hy vọng khi đến nơi, tốt nhất cô đừng gây rắc rối cho chúng tôi.”
“Hừ.” Hoa Hạnh hạ cửa sổ xe, để gió mát thổi vào, xua tan bầu không khí ngột ngạt trong xe.
“Anh Trì, công ty có phải trả anh hai phần lương không?” Hoa Hạnh cười mỉm hỏi: "Ngoài làm quản lý, tôi thấy anh còn rất hợp dạy dỗ nghệ sĩ nữa đấy.”
“Khéo mồm khéo miệng.”
Trì Châu chẳng giành được chút lợi nào, sắc mặt lập tức đen lại.