Xuyên Sách: Sau Khi Bị Toàn Mạng Mắng Là Trà Xanh, Tôi Lại Nổi Tiếng

Chương 8

“Cậu đến rồi à, Hoa Hoa?” Phương Hàm Nhã lén chạy tới, khoác tay Hoa Hạnh, giọng điệu trầm buồn: "Chương trình của bọn tớ không lên sóng được nữa rồi.”

“Nhưng không sao." Cô ấy lập tức lấy lại tinh thần, nói đầy hứng khởi: "Dù tiết mục này không được diễn, nhưng tớ vẫn có thể dẫn cậu đi gặp thần tượng của cậu."

“Thần tượng của tớ?” Hoa Hạnh suy nghĩ cả nửa ngày trong đầu, cũng không tài nào nhớ ra thần tượng của nguyên chủ là ai.

Phương Hàm Nhã tưởng cô sợ làm phiền mình nên không chủ động nhắc chuyện gặp người.

Cô lén kéo Hoa Hạnh ra một góc, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chẳng phải cậu nói với tớ là muốn đến đây để gặp một người à? Cậu không muốn gặp nữa sao?”

“Cậu nghe này, chương trình của bọn tớ bị hủy lên sóng rồi, khán giả không thể bình chọn cho bọn tớ, có lẽ mọi người trong nhóm này đều không giữ được lại.” Phương Hàm Nhã vừa nói vừa tự cảm thấy thất vọng: “Cậu phải biết trân trọng cơ hội này, sau này cậu muốn tham gia thì tớ cũng không giúp được nữa đâu.”

Cô cúi đầu, trông có vẻ rất đáng thương.

Hoa Hạnh không nhịn được, xoa xoa đầu cô, mang theo một chút chiều chuộng mà chính bản thân cô cũng không nhận ra: “Cậu muốn ở lại sao?”

“Tớ đã đến tham gia chương trình này rồi, sao lại không muốn ở lại?” Phương Hàm Nhã bĩu môi, “Chỉ là cô Lâm bị thương rồi, bọn tớ không thể tìm được diễn viên thay thế trong thời gian ngắn, có lẽ là số phận tớ không thể tham gia chương trình này.”

“Ai nói cậu số phận không thể tham gia chương trình này?” Hoa Hạnh véo véo má cô:“Tớ nói này, cậu chắc chắn sẽ tham gia chương trình này.”

Trong tiểu thuyết, sau khi Phương Hàm Nhã bị cướp mất cơ hội tham gia Kỳ Nghỉ Lý Tưởng, quản lý của cô ấy đã phải vất vả lắm mới có thể giúp cô ấy có được suất tham gia Tôi Là Diễn Viên.

Khi cô ấy tham gia thì không gặp phải sự cố như diễn viên cùng nhóm bị ngã từ cầu thang, chương trình phát sóng thuận lợi và giúp cô ấy thu hút được khá nhiều fan hâm mộ.

Hoa Hạnh không biết liệu có phải do hiệu ứng cánh bướm mà cô gây ra khiến Phương Hàm Nhã gặp phải rắc rối không đáng có.

Cô bảo Phương Hàm Nhã buông tay, rồi đi về phía đạo diễn Triệu.

“Xin chào, liệu tôi có thể thử vai bà của nữ chính, Khương Trần Thị không?”

Lúc này, cô gái mặc quần áo cổ trang và đạo diễn Triệu đang tranh cãi, cả hai đều dừng lại và quay đầu lại.

Khi đạo diễn Triệu nhìn thấy mặt Hoa Hạnh, đôi mắt vốn đã nhỏ của ông ta liền nheo lại thành một khe hẹp: "Cô bé không biết trời cao đất rộng này từ đâu đến thế, muốn làm gì thì làm, đừng ở đây làm phiền tôi.”

Cô gái mặc quần áo cổ trang ban đầu cũng không tin Hoa Hạnh có thể đóng vai Giang Trần Thị, nhưng khi nghe thấy lời đạo diễn Triệu, cô ấy nhướng mày, thay đổi thái độ: "Ông chưa thử sao làm sao biết cô ấy không làm được?”

“Khương Trần Thị là ai? Bà ấy là một lão bà đã tuổi xế chiều, lại còn gù lưng. Cô gái này nhìn có vẻ mới ngoài hai mươi, làm sao có thể diễn được cảm giác của một bà lão?” Đạo diễn Triệu nhìn cô gái mặc quần áo cổ trang một cái, rồi tiếp tục mắng: "Tôi biết là cô không hài lòng với tôi, nhưng đừng đem chương trình của các cô ra đùa giỡn. Sau khi chương trình phát sóng hôm nay, ê-kíp sẽ giải thích cho khán giả, họ sẽ hiểu cho các cô.”

“Nhưng.” Đạo diễn Triệu lại nhìn về phía Hoa Hạnh: "Cô gái này, tôi hiểu là cô muốn gây sự chú ý, nhưng giờ là lúc cô có thể nổi bật sao? Cô có biết là trong chương trình trực tiếp, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của cô không?”

Ông ta khuyên bảo một hồi rồi lại xoa đầu, đầu tóc còn lại chẳng mấy nữa sẽ rụng hết: "Mỗi khi nghĩ đến việc thiếu một tiết mục, thời gian phát sóng và thời gian báo cáo lên trên không khớp, tôi lại đau đầu. Các cô à, tôi cầu xin các cô đừng gây rắc rối cho tôi, tôi đang bận chết đi được đây."

"Chuyện đã đến nước này, sao ông không xem thử màn diễn của tôi?” Hoa Hạnh không hề lùi bước: "Là lừa hay ngựa, kéo thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

“Cái này…” Đạo diễn Triệu bị sự tự tin của cô làm cho sửng sốt.

Chẳng lẽ cô gái lạ trước mắt thật sự có tài năng xuất sắc, có thể đảm nhận một vai diễn có độ chênh lệch tuổi tác lớn như vậy?

Ông ta gạt bỏ sự lo lắng trong lòng: “Vậy bây giờ cô diễn thử cho tôi xem đi.”

Hoa Hạnh gật đầu, lùi lại vài bước.

Phương Hàm Nhã chạy lại, lo lắng hỏi: “Tớ chỉ mới gửi kịch bản cho cậu cách đây nửa tiếng, cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Đạo diễn Triệu vốn định tiến lại gần để nói vài câu với Hoa Hạnh, tình cờ nghe thấy Phương Hàm Nhã nhỏ giọng nói.

Ông ta ngẩn ra, nhìn Hoa Hạnh đầy nghi ngờ.

Cô gái này mới chỉ đọc kịch bản có hai lần, sao cô ấy lại dám mạnh miệng khiêu chiến một vai diễn có độ chênh lệch tuổi tác lớn như vậy?!

Chẳng phải cô đang đùa giỡn với mọi người sao!

Ông ta vừa định lên tiếng ngăn cản Hoa Hạnh, và chuẩn bị quở trách cô một trận.

Tuy nhiên, Hoa Hạnh cách xa 2 bước đã chuẩn bị xong.

Cô ra hiệu cho đạo diễn Triệu, và ngay lập tức ánh mắt của cô thay đổi.