Hoàng Hậu Đấu Tranh Sinh Tồn Mỗi Ngày

Chương 6

“Chuyện này có gì đâu, đại bá mẫu đã đến Khúc Y Các đặt may y thường và trang sức mới cho con và đám Như nhi từ lâu rồi, tất cả đều là kiểu dáng thịnh hành trong kinh, đảm bảo các con sẽ thích.” Đại phu nhân thầm liếc ngoại sanh nữ đang tỏ vẻ bất ngờ, cười vỗ tay Tiêu Du.

“Đa tạ bá mẫu.” Tiêu Du vốn đã xinh đẹp, vì ám ảnh về cái chết đã vơi đi nên khi cười cũng rạng rỡ hơn, ánh mắt lấp lánh hơn.

Đại phu nhân nghe thấy tiếng gọi mềm mại của nàng, sắc mặt ôn hoà, dịu giọng quan tâm đến thân thể của nàng.

Nhị phu nhân nhận ra Tiêu Du đã sắp trở thành Hoàng hậu tôn quý, cũng xen vào nói vài lời quan tâm, các thiếu phu nhân còn lại cũng hùa theo, bỗng chốc trong chính đường trở nên hoà thuận vui vẻ.

Một lúc sau, lão phu nhân dặn dò Tiêu Du xong thì cáo từ vì mệt mỏi, mọi người cũng lần lượt rời khỏi chính đường theo thứ tự.

Ra khỏi chính viện, Tiêu Du đi cùng đường tỷ biểu tỷ, biểu tỷ lạnh lùng nhìn nàng rồi nghênh ngang bỏ đi, lục đường tỷ thì kể cho nàng nghe hai lời đồn đãi bằng giọng điệu mỉa mai, nào là nhà nào trong kinh lại bị tịch thu, nhà nào lại chọc giận Thánh thượng bị chém rồi.

Kiếp trước Tiêu Du cũng từng nghe những lời này, nhưng lúc này bởi vì có chuyện quan trọng hơn vướng bận trong tim nàng, nàng nghiêng đầu nhìn lục đường tỷ nói: “Sau này ta chính là Hoàng hậu, bệ hạ là phu quân của ta, tại sao đường tỷ lại nói những chuyện này với ta?”

Nàng cảm thấy hơi khó hiểu, không phải trong truyện đều nói phu thê là một thể đồng lòng, vì sao đường tỷ lại dám nói xấu bệ hạ trước mặt nàng? Kiếp trước nàng ngại không dám hỏi, nhưng kiếp này mạng nhỏ của nàng và bệ hạ cột chung với nhau, làm không tốt thì hai tháng sau sẽ chết, vậy thì cứ hỏi thôi, chẳng có gì phải sợ cả.

Vừa dứt lời, Tiêu Du nhìn thấy sắc mặt của lục đường tỷ trở nên hốt hoảng và tức giận.

“Thật không biết tốt xấu!” Lục đường tỷ nói xong thì tức tối dẫn tỳ nữ rời đi, lúc đến chỗ ngoặt còn xoay chân một cái.

“Thất muội, muội, haiz!” Tiêu Du thu hồi tầm mắt, ngũ đường tỷ lại thở dài một hơi, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một người sắp chết, tràn đầy sự thương hại.

Nói xong, ngũ đường tỷ nhìn nàng một cách sâu xa, cho đến khi Tiêu Du cũng rời đi.

Tiêu Du dừng lại, một cơn gió thổi qua, nàng hít mũi, hốc mắt đỏ lên, nàng muốn sống thì chỉ có thể dựa vào chính mình, những người này không ai thật lòng quan tâm nàng cả.

“Tiểu thư, gió lớn quá, chúng ta mau về thôi.” Xuân Hoa và Thu Thực không hề cảm thấy mừng rỡ như điên khi tiểu thư nhà mình được phong làm Hoàng hậu, mà ngược lại trong lòng thấy buồn rầu vì lo cho tương lai tiểu thư ở trong thâm cung sẽ không dễ sinh tồn.

“Ừm.” Nàng dùng sức gật đầu, quyết tâm muốn cứu lấy mạng nhỏ của mình!

Bệ hạ nhất định sẽ gặp nàng đúng không? Những tiểu thư trong truyện hay những thư sinh truyền lời đều đã vui mừng mà đi, nàng còn cùng bệ hạ đính hôn nữa.

Cứ nghĩ đến chuyện mình và bệ hạ hai tháng sau sẽ cùng chết, trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác đồng cảm, nên cũng không còn sợ vị bạo quân này nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Mã - bệnh nhân tâm thần - Qua: Mến mộ trẫm? Đầu óc có bệnh mà còn bụng dạ khó lường, gϊếŧ!

Tiêu - đơn thuần - Du (khóc thút thít): Bệ hạ, A Du nói đùa thôi.

Tư Mã - bệnh nhân tâm thần - Qua: Dám lừa trẫm! Kéo ra ngoài đánh chết!

Tiêu - đơn thuần - Du (khóc thút thít): Bệ hạ, hai chữ mến mộ làm sao có thể đủ để thể hiện tình yêu của A Du đối với ngài chứ, hức hức hức ~

Nữ chính thật sự là một cô bé đáng thương đơn thuần lại thích khóc, còn hơi yếu đuối! Hãy tin tôi!