Đoàn người trong cung được tiễn đi, hai tay Tiêu Du cầm thánh chỉ, hít sâu mấy hơi, khi thấy nội giám kia sắp bước ra khỏi cửa, nàng lấy hết can đảm bước lên trước.
“Đại… Đại giám, ta, có chuyện muốn nói.” Bất chấp ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu của mọi người, nàng lên tiếng gọi Hà Hỉ lại.
Hà đại giám kinh ngạc xoay người, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú: “Cô nương mời qua bên này.” Trước khi định ra hôn sự này, ông ta đã phái người điều tra về con gái của Tiêu gia, tính tình rất hiền lành, chỉ đáng tiếc là quá yếu đuối, chưa đủ tư cách để làm Mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng bệ hạ cũng không cần một Hoàng hậu quá mạnh mẽ.
Tiêu Du nghe nói vị Hà đại giám này cũng nổi tiếng máu lạnh như Tân hoàng, nàng vốn hơi sợ, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, nàng phải gặp được Tân hoàng mới có cơ hội tránh khỏi vụ ám sát hai tháng sau.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể nói ra chuyện mình sống lại, vì vậy đành phải nghĩ ra cách nói khác.
Cố gắng nhớ lại những quyển truyện mình đã từng xem qua, nàng chậm chạp đi đến trước mặt Hà đại giám, mím môi vờ tỏ ra thẹn thùng, xoắn ngón tay thấp giọng nói: “Đại giám, bệ hạ có phong thái phi phàm, dũng mãnh oai phong, lòng A Du hướng về ngài ấy nhưng lại chưa từng được gặp… Có thể, có thể nói với bệ hạ rằng A Du muốn gặp ngài ấy một lần không.”
Ánh mắt Hà Hỉ nhìn nàng bỗng trở nên kỳ lạ, nhưng khi thấy gương mặt phiếm hồng của tiểu cô nương thì ông ta bỗng có cảm giác thương xót khó phát hiện ra, chẳng lẽ Tiêu thất cô nương này đã sinh lòng ái mộ bệ hạ từ lâu? Nghĩ đến đây trong lòng ông ta lại căng lên, Thái hậu đưa vài chục bức tranh cho bệ hạ chọn Hoàng hậu, bệ hạ không nhìn mà chỉ tiện tay rút một tấm, đó chính là con gái của Tiêu gia.
Nề nếp gia môn của Tiêu gia có thể sinh ra vị trí Hoàng hậu, mà trong số những tiểu thư trong phủ, chẳng có gì bất ngờ khi chọn trúng vị Tiêu thất cô nương, đích nữ tam phòng này.
Nhưng Hà Hỉ biết rõ tính tình bệ hạ thô bạo, từ khi kế vị đến nay đã đánh chết vô số phi tần, khiến các quý nữ trong kinh nghe thấy thì sợ đến tránh còn không kịp, vậy mà vị này còn nói là lòng hướng về bệ hạ… Không thể không hoài nghi.
“Thất cô nương, việc này phải chờ bổn giám về bẩm báo với bệ hạ.” Hà Hỉ ngoài cười nhưng trong không cười, nụ cười nơi khóe miệng hơi lạnh, e là gặp bệ hạ rồi nàng lại sợ đến mức không nói nên lời ấy chứ.
Tính tình Tiêu Du đơn thuần, nghe thấy lời này, lại thấy ông ta mỉm cười thì cho là Hà đại giám đã đồng ý, nàng khẽ thở phào, nói với giọng cảm kích: “Đại giám ngài thật tốt, A Du đa tạ ngài.”
Giọng nói của nàng chân thành, trong mắt còn long lanh nước khiến Hà Hỉ sửng sốt, nghi hoặc chau mày.
Chẳng lẽ nàng thật sự mến mộ bệ hạ?! Hà đại giám rời đi với một bụng nghi hoặc .
Tiêu Du quay đầu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của mọi người: “Tổ phụ, tổ mẫu.” Nàng ngoan ngoãn gọi.
Kiếp trước cũng vậy, nàng thoáng nhận thấy tâm trạng của mọi người khác nhau đối với vị trí Hoàng hậu này, giống như lúc này nàng nhìn ra được sắc mặt của tổ phụ vẫn như bình thường, còn tổ mẫu thì không buồn không vui, vẻ mặt của đại bá mẫu bình thản, nhị bá mẫu thì không giấu nổi vẻ không vui, sắc mặt của biểu tỷ u ám, ngũ đường tỷ thì tỏ vẻ đồng tình, trong mắt lục đường tỷ thì loé lên vẻ phẫn hận…
Đột nhiên Tiêu Du thấy hơi nhớ cha của mình.
“A Du, đây là phúc phần của con, cũng là phúc phần của Tĩnh Quốc công phủ ta.” Thân là gia chủ, lần đầu tiên tổ phụ nhìn thẳng vào nàng, thấp giọng nói.
“A Du hiểu ạ.” Tiêu Du gật đầu, mũi lại hơi chua xót. Những người này đâu biết phúc phần của nàng là sẽ bị một mũi tên đâm xuyên tim vào hai tháng sau đâu.
“Ừm.” Tĩnh Quốc công hài lòng gật đầu, quay đầu nói với đại nhi tức của mình: “Trông chừng cẩn thận chỗ A Du.”
“Con hiểu ạ.” Đại phu nhân Liễu thị cung kính đáp, vốn dĩ cũng nên như vậy, A Du là đích nữ do đích tử sinh, ngoại trừ nữ nhi Tiêu Lạc của bà ấy thì Tiêu Du là tôn nữ cao quý nhất trong phủ.
Bà ấy nhìn lướt qua sắc mặt của ba nha đầu còn lại, lặng lẽ cụp mắt, thầm lắc đầu. Nữ nhi của Nhu di nương là Tiêu Như rất không an phận, gần đây có vẻ rất thân thiết với Lâm Vương Thế tử. Tiêu Oánh của nhị phòng thì hay mơ mộng, là dạng người ngu xuẩn chỉ biết ghen tị. Còn nữ nhi của tiểu cô tử thì lại quá kiêu ngạo. Bà ấy phải giám sát chặt chẽ vì sợ sau đó sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì nguyên nhân từ mẫu thân nên Tiêu Du hơi xa cách với tổ mẫu, nhưng lại có quan hệ không tệ với vị đại bá mẫu này, nàng chậm rãi lên tiếng như một một cô gái nhỏ yếu ớt: “Đại bá mẫu, kiểu y phục đang thịnh hành trong kinh hiện giờ là gì ạ? Y phục của con đều là kiểu của Giang Nam, biểu tỷ nói cũ quá rồi.”
Nàng muốn gặp Tân hoàng chắc chắn không thể mặc y phục cũ, nhưng nàng mới vào kinh không lâu, thật sự không chú ý kiểu dáng đang thịnh hành ở Vọng Kinh nên đành phải hỏi đại bá mẫu. Nàng cũng nhìn thấy sắc mặt của biểu tỷ không tốt lắm.
Lời này vừa nói ra, Quách Vân Thường nghẹn tức trong họng, sắc mặt càng u ám, miễn cưỡng nở nụ cười khi ngoại tổ mẫu nhìn qua.
“Biểu tỷ chỉ nói đùa thôi, sao biểu muội lại coi là thật? Biểu tỷ chỉ muốn mượn cớ để tặng váy mới cho muội thôi mà.”
Tiêu Du chớp mắt cười, hơi khâm phục tốc độ thay đổi sắc mặt của biểu tỷ .