Hoàng Hậu Đấu Tranh Sinh Tồn Mỗi Ngày

Chương 7: Hoàng hậu định sẵn phải chết sớm!

Màn đêm buông xuống, Hoàng cung nguy nga rộng lớn dần bị một lớp sương đen bao phủ, toát ra vẻ nghiêm ngặt và áp lực.

Bên ngoài Thái Thần điện, đám cung nhân trầm mặc quỳ trên mặt đất, đầu chạm đất co rúm người, cung phục màu xanh lam dường như hoà cùng một thể với mặt đất.

Hà Hỉ dẫn hai tiểu nội giám nín thở im lặng, chậm rãi đi vào trong, đuôi mắt thoáng nhìn máu đỏ chảy ào ạt trong điện, mặt bình thản quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, đã điều tra rõ thích khách là người do An Nam Vương phái tới. Lão nô thất trách, xin bệ hạ trách phạt.”

Thích khách ngụy trang thành thái giám trà trộn vào Thái Thần điện muốn ám sát bệ hạ, tuy đã bị chém chết ngay tại chỗ nhưng dù sao vẫn là do Tư Lễ Giám kiểm tra không nghiêm.

Phía trên không có tiếng động gì, đại điện yên tĩnh một cách đáng sợ.

Năm nay Hà Hỉ bốn mươi, đã ở bên bệ hạ trong thâm cung này mấy chục năm, hiểu rõ bản tính của bệ hạ, vì thế ông ta ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Quân vương hắc y rời rạc, đôi môi đỏ như máu cong lên, hứng thú nhìn vết máu uốn lượn trên mặt đất, trong đôi mắt đen ngoại trừ máu tươi thì không còn gì khác.

Trong Thái Thần điện để hai lư hương đầu thú vân kim tinh xảo, khói long diên hương bay lượn lờ hoà cùng mùi máu tanh nồng đậm tạo thành mùi hương kỳ lạ trong điện. Vị bệ hạ này đã ngửi mùi hương này suốt mười năm, nên các cung nhân cũng ngửi mười năm liền.

Hà Hỉ không lên tiếng, yên lặng quỳ trong điện. Sau khi thấy máu, bệ hạ ghét nhất là bị người khác làm phiền, mấy mươi năm nay đều như vậy.

Trên người Tư Mã Qua mặc thường phục đen của Đế vương, lười nhác nửa dựa lên long sàng, sợi tóc đen như mực rũ xuống nơi trắng nõn trước ngực, tôn lên sự đối lập rõ ràng. Mới đầu hắn ngửi mùi máu và nhìn vết máu, trên mặt hiện lên chút đỏ nhạt với vẻ hưởng thụ, nhưng dần dần hắn lại cảm thấy buồn nôn, không kiên nhẫn mà nhăn mày.

Đôi mắt đen của hắn dần đỏ lên, bỗng nhiên đứng dậy dùng một chân đá văng lư hương bên cạnh. Ầm một tiếng, lư hương ngã lên vết máu đã sắp khô, không còn nhìn thấy màu đỏ nữa.

“Tên An Nam Vương ngu xuẩn kia thật nóng vội, mưu triều soán vị làm gì đến lượt hắn?” Mùi long diên hương đã che lấp mùi tanh của máu, Tư Mã Qua ngồi lại lên ghế, khóe môi khẽ nhếch chứng tỏ tâm trạng của hắn không tồi, dường như là cảm thấy vui vẻ vì lại có thêm một người muốn gϊếŧ hắn.

“An Nam Vương trước giờ luôn ngu xuẩn, không cần phải sợ.” Hà Hỉ nói theo bệ hạ, gương mặt lạnh nhạt ở Tĩnh Quốc công phủ lúc này hiện ra vài phần chất phác và hiền hoà.

Đôi mắt đen nhánh của Tư Mã Qua có vẻ buồn chán, tùy ý ngáp một cái, lười nhác nói: “Nếu đã không cần sợ, vậy thì gϊếŧ đi, để tên ngu xuẩn sống trên đời này chẳng có ý nghĩa gì.”

“Lão nô tuân lệnh bệ hạ.” Hà Hỉ cười đáp, thấy tâm trạng bệ hạ lúc này dễ chịu, ông ta chợt nhớ đến một việc khác.

Hà Hỉ dịu giọng mở miệng: “Bệ hạ, hôm nay lão nô đến Tĩnh Quốc công phủ tuyên chỉ, Tiêu thất cô nương trong phủ là một mỹ nhân.”

Tuyên chỉ? À, thánh chỉ phong Hậu, Tiêu thất cô nương là tôn nữ của lão thất phu Tiêu Hiến kia, Tư Mã Qua cong khóe môi buồn chán nghĩ, đột nhiên lại hứng thú hỏi: “Nếu không đẹp được như ngươi nói, trẫm sẽ lột da nàng ta, ngươi nói xem liệu lão thất phu Tiêu Hiến kia có muốn gϊếŧ trẫm hay không?”