Không ngờ Morofushi Soraaki không chịu phối hợp, cậu để anh ngồi trên giường, còn mình thì vứt dép, quỳ lên giường rồi lại ôm lấy cổ anh trai.
Morofushi Hiromisu suýt chút nữa vì quán tính mà ngã ngửa ra giường, nhưng may mắn là anh đã luôn chăm chỉ rèn luyện nên kịp giữ thăng bằng, không để mất mặt. Thanh niên với đôi mắt mèo xinh đẹp khẽ vuốt nhẹ đầu em trai mình, động tác giống như đang dỗ một chú mèo con: “Soraaki, em gặp ác mộng phải không?”
Morofushi Soraaki lại gật đầu.
Morofushi Hiromisu tiếp tục gợi chuyện:
“Muốn kể cho anh nghe không?”
Morofushi Soraaki lúc này mới mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày:
“Em thấy anh cầm súng chĩa vào chính mình.”
Morofushi Hiromisu: …
Morofushi Hiromisu: ?!
Morofushi Hiromisu: Cái này… anh không biết trả lời thế nào luôn!!
Morofushi Hiromisu suýt nữa đã muốn thề thốt rằng mình không hề có bất kỳ vấn đề về tâm lý nào, nhưng trước mặt em trai, anh vẫn giữ vẻ ngoài của một người anh trai tốt, nhẹ nhàng ho một tiếng:
“Ừm, rồi sau đó thì sao?”
“Vậy nên em đã cầm súng chĩa vào kẻ muốn làm hại anh.” Morofushi Soraaki ngoan ngoãn trả lời.
Morofushi Hiromisu: Hử? Không phải ban nãy anh tự sát sao, sao lại xuất hiện thêm một người nữa?! Hơn nữa, sao em cũng có súng vậy!? Soraaki, em mới 13 tuổi mà!! Sao em lại tiếp xúc với mấy thứ nguy hiểm này được chứ!
Morofushi Hiromisu cố gắng sắp xếp lại thông tin mà em trai vừa nói. Vậy tức là, anh cầm súng chĩa vào chính mình, rồi có một “kẻ xấu” xuất hiện — phải không?
Vì tình trạng đặc biệt của Morofushi Soraaki, gia đình luôn hướng đến việc chỉ dẫn thay vì áp đặt. Bọn họ muốn Soraaki tự bày tỏ suy nghĩ của mình, chứ không phải người khác nói ra đáp án cho cậu.
Morofushi Soraaki là con út trong gia đình, sinh ra khi Morofushi Hiromisu được 7 tuổi.
Tuy nhiên, chỉ vài tháng sau khi chào đời, mẹ Morofushi — người đã có kinh nghiệm nuôi hai đứa con — nhận ra điều bất thường. Bà cảm thấy đứa con út của mình yên lặng quá mức.
Mẹ Morofushi không phải là người né tránh bệnh tật, lập tức đưa Morofushi Soraaki khi đó còn là một đứa bé sơ sinh đến gặp bác sĩ.
Cơ thể của đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng Morofushi Soraaki khi đó lại tỏ ra không hứng thú với mọi thứ xung quanh, không cười với bố mẹ, ánh mắt luôn thờ ơ và cũng không quay đầu theo âm thanh.
Dù bác sĩ không thể đưa ra chẩn đoán chắc chắn, nhưng họ dự đoán có khả năng cao là bị tự kỷ. Vì khi đó hiểu biết về các bệnh lý tâm lý vẫn chưa hoàn thiện, bác sĩ ở Nagano đã khuyên cha mẹ Morofushi nên đến Tokyo, nơi có bệnh viện tốt hơn, cũng để kiểm tra kỹ hơn.
Mẹ Morofushi không hề do dự, cha Morofushi cũng lập tức xin nghỉ dạy, nhờ đồng nghiệp thay thế. Cả hai cùng đưa Soraaki đến Tokyo.
Đáng tiếc, kết quả chẩn đoán cuối cùng vẫn là tự kỷ.
Trình độ y tế ở Nagano không bằng Tokyo nên cha mẹ Morofushi đã suy nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng quyết định từ bỏ công việc hiện tại để chuyển nhà đến Tokyo sinh sống tạm thời, vì lợi ích của con trai.