Khi đó Morofushi Hiromisu mới 7 tuổi, không nhớ rõ lắm những chuyện xảy ra. Anh chỉ nhớ rằng sau 3 tuổi, người em trai vốn thờ ơ với mọi thứ xung quanh mình bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, vì đã bỏ lỡ ba năm đầu đời — giai đoạn học hỏi quan trọng nhất — nên Soraaki tỏ ra chậm chạp trong nhiều khía cạnh, đặc biệt là về mặt cảm xúc.
Dù giờ cậu đã 13 tuổi, nhưng nhìn nhận cậu như một đứa trẻ 8-9 tuổi thì cũng chẳng có gì sai.
Ngược lại với độ tuổi tâm lý, trí thông minh của Soraaki lại đặc biệt cao, học cái gì cũng nhanh. Cậu thậm chí không muốn đi học, liền lựa chọn nhảy lớp rồi xin nghỉ học hẳn.
Morofushi Hiromisu nhẹ nhàng xoa đầu em trai:
“Ừm… vậy là có kẻ xấu đúng không?”
Morofushi Soraaki quả quyết gật đầu.
Morofushi Hiromisu kiên nhẫn chờ em trai trả lời tiếp, và nghe thấy Soraaki khẽ nói: “Nhưng, khi anh chĩa súng vào chính mình, em… cảm thấy rất khó chịu.”
Morofushi Soraaki nghiêng đầu bày tỏ sự nghi hoặc: “Em không hiểu cảm giác đó, chỉ là rất khó chịu, nên em qua tìm anh.”
Đứa trẻ không hiểu về cảm xúc đã nói lên sự bối rối của bản thân.
“Đó là giả, đúng không? Em không nên cảm thấy khó chịu, phải không nào?”
Morofushi Hiromisu suy nghĩ một chút, không hề qua loa mà nghiêm túc trả lời.
“Điều đó thể hiện… sự đồng cảm.”
“Đồng cảm?”
“Soraaki sẽ cảm thấy khó chịu khi thấy anh bị tổn thương, vì Soraaki yêu quý anh.” Morofushi Hiromisu nở nụ cười dịu dàng.
“Giống như nếu Soraaki bị thương, anh cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng.”
Morofushi Soraaki dường như chấp nhận câu trả lời này, gật đầu, rồi siết chặt vòng tay đang ôm cổ Morofushi Hiromisu, không nói thêm gì.
Morofushi Hiromisu, người đã chuẩn bị sẵn vô số cách giải thích trong đầu: “…”
Soraaki, em có thể hỏi thêm một câu nữa không?! Cho anh cơ hội đi chứ!!
Nhịn không nổi nữa, Morofushi Hiromisu quyết định thăm dò: “Soraaki nói ban nãy đã chĩa súng vào kẻ làm hại anh, vậy em có nổ súng không?”
“Em bắn rồi.”
Morofushi Hiromisu tiếp tục hỏi:
“Vậy, Soraaki có cảm giác gì không?”
Morofushi Soraaki bình tĩnh đáp:
“Không có cảm giác gì cả.”
Morofushi Hiromisu thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn vẻ giữ bình tĩnh:
“Soraaki sẽ khó chịu khi thấy anh bị thương, nhưng nếu ai đó bị thương vì em, gia đình của họ có phải cũng sẽ đau lòng không?”
Morofushi Soraaki lạnh nhạt gật đầu:
“Vâng.”
Morofushi Hiromisu: …
Thấy Hiromisu dường như đang mong chờ cậu nói thêm gì đó, Soraaki nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng:
“Liên quan gì đến em.”
Morofushi Hiromisu: …………
Thôi vậy, anh đã đoán trước câu trả lời này rồi. Sự đồng cảm của em trai anh thực sự rất thấp, cậu luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, có những điều cần phải hướng dẫn, và cũng có những điều nhất định phải nói rõ ràng:
“Súng là thứ rất nguy hiểm, Soraaki không được cầm súng chĩa vào người khác.”
“… Trong trò chơi, cũng không được sao?” Soraaki hỏi.
Morofushi Hiromisu không bỏ qua từ “trò chơi” trong câu nói của em trai mình. Anh hiểu rằng thế giới trong mắt Soraaki rất khác biệt với người bình thường. Nếu “trò chơi” đó thực sự ám chỉ hiện thực, và anh vô tình đồng ý thì Soraaki sẽ thực sự không thay đổi được.