Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Duy Trì Cốt Truyện

Chương 3

Người bị cậu nhắm qua ống ngắm — là khuôn mặt mà cậu cực kỳ quen thuộc.

Ngoại trừ có một chút râu và trông trưởng thành hơn, người đó giống hệt người anh hai đang học đại học của cậu… Không, người đó chính là Morofushi Hiromisu.

Chỉ là không phải anh trai của cậu.

Ngón tay trỏ của Morofushi Soraaki vẫn đặt trên cò súng chưa buông ra. Cậu rất rõ ràng sự khác biệt giữa thế giới của cậu và các thế giới khác, vì vậy dù người kia có khuôn mặt quen thuộc đến đâu, vẫn không phải là anh trai cậu. Morofushi Soraaki chắc chắn không bao giờ nhận nhầm anh trai của bản thân.

Qua ống ngắm, Morofushi Soraaki nhìn thấy một người đàn ông tóc dài đội mũ len xuất hiện ngay sau đó. Cậu thấy hai người kia tranh cãi, khẩu súng bắn tỉa từ từ dịch chuyển, nhắm vào hai bóng người gần như chồng lên nhau.

Thế giới này đối với cậu chỉ là một trò chơi, dù có cùng khuôn mặt cũng không phải người mà cậu quen thuộc.

Vì vậy, bắn vào lúc này không phải là điều gì cần do dự đối với cậu.

Đôi mắt Morofushi Soraaki hơi nheo lại, phớt lờ cảm giác nặng nề kỳ lạ nơi tim, ngón tay trên cò súng từ từ siết lại.

Và ngay giây tiếp theo…

“Đoàng—!”

Tiếng súng vang lên, máu bắn tung tóe.

Morofushi Soraaki nằm trên giường mở mắt ra, bên ngoài mặt trời vẫn chưa mọc, nhưng ánh sáng lờ mờ báo hiệu bình minh đã len qua khe rèm cửa.

Bây giờ là đầu xuân, buổi sáng hơi lạnh. Morofushi Soraaki xỏ đôi dép lông, “lạch cạch” mở cửa đi ra ngoài.

Dù phong cách trang trí trong nhà thiên về kiểu Nhật, nhưng khi dọn nhà quá vội, gia đình không có thời gian để sửa sang lại, chỉ tùy tiện chọn một căn nhà kiểu Tây phù hợp để ở tạm. Không ngờ ở mãi cũng gần mười năm, trong quá trình sống, phong cách nhà cũng dần bị ảnh hưởng, nhưng phần thiết kế chủ đạo vẫn không thể thay đổi.

Đây là một ngôi nhà hai tầng, tầng trên có bốn phòng: một phòng sách và ba phòng ngủ cho ba đứa trẻ, tầng dưới là phòng ngủ chính của bố mẹ.

Morofushi Soraaki chỉ cần mở cửa, rẽ trái là đến phòng của anh hai gần cầu thang, còn phòng đối diện là của anh cả.

Phía đối diện cầu thang có một ô cửa sổ nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài dễ dàng chiếu vào.

Morofushi Soraaki đưa tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa phòng có tấm bảng ghi tên [Hiromisu].

“Hửm? Chờ chút!” Tiếng gõ cửa không to, nhưng từ bên trong rất nhanh đã có tiếng đáp lại.

Morofushi Soraaki chờ khoảng nửa phút, Morofushi Hiromisu trong bộ đồ ngủ mở cửa. Gương mặt anh có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn nở một nụ cười ấm áp:

“Soraaki? Có việc gì tìm anh à?”

Morofushi Soraaki nhìn chằm chằm vào đôi mắt mèo giống mình của anh hai, đứng tại chỗ hai giây, rồi bất ngờ giơ tay ôm chặt lấy eo anh, úp mặt vào đó mà không nói lời nào.

Morofushi Hiromisu hơi bất ngờ, nhưng vẻ mặt vẫn rất dịu dàng:

“Ừm… muốn vào phòng nói chuyện với anh không?”

Morofushi Soraaki khẽ gật đầu.

Morofushi Hiromisu dắt tay cậu em trai vào phòng, tiện tay bật đèn lên. Anh để em trai ngồi xuống giường, kéo một chiếc ghế định ngồi đối diện để trò chuyện.