Bây giờ có một công việc đều là chuyện rất vẻ vang, công việc ăn cơm nhà nước, những người này có vốn liếng để kiêu ngạo.
Tần Thời Úc dẫn ba mẹ con đến quầy quần áo.
“Đồng chí, làm phiền lấy hai bộ quần áo trẻ con kia xuống cho chúng tôi xem thử.” Tần Thời Úc nói.
Nhân viên bán hàng thấy Tần Thời Úc ăn mặc khá tươm tất, cũng không nói nhiều, cầm quần áo xuống.
Mà lúc này Triệu Trân Châu lại gần, nói: “Mua quần áo may sẵn đắt như vậy, nếu là tôi, tôi sẽ mua vải về nhà tự may.”
Sau đó cô ta nhìn Vân Chức Chức, hỏi: “Chị dâu, không phải là chị không biết may quần áo đấy chứ!”
Cô ta tỏ ra rất ngạc nhiên, vẻ mặt khó tin nhìn Vân Chức Chức.
Ánh mắt coi thường càng rõ ràng hơn lúc trước.
Vân Chức Chức lười để ý đến cô ta, người phụ nữ này đã kết hôn rồi mà vẫn nhìn chằm chằm Tần Thời Úc.
Thật không biết nên nói đó là phúc của Tần Thời Úc hay là Tần Thời Úc xui xẻo nữa.
“Chồng tôi thương tôi, không nỡ để tôi động tay, chẳng lẽ... chồng cô không thương cô sao? Vậy cô thật thảm!” Vân Chức Chức xưa nay không phải người có tính tình tốt đẹp gì, Triệu Trân Châu này cứ õng ẹo, chạy tới trước mặt cô khoe khoang bản thân có bao nhiêu bản lĩnh.
Tần Thời Úc thích mua quần áo may sẵn, tiêu tiền cũng đâu phải là tiền của cô ta?
Cô ta nói vậy là có ý gì? Vân Chức Chức đương nhiên hiểu rõ, chẳng qua là muốn tỏ ra mình khéo léo, cần kiệm tề gia, là người vợ tốt, thích hợp để lấy làm vợ.
Cô ta lôi cô ra để làm nền, Vân Chức Chức không đời nào nể mặt đối phương.
Tần Thời Úc nghe vậy, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Vân Chức Chức, lập tức thấy cô mang vẻ mặt trào phúng nhìn Triệu Trân Châu.
“Con yêu, xem cái này có thích không?”
Vân Chức Chức hiển nhiên không muốn để ý đến Triệu Trân Châu, lúc này đã cầm quần áo lên ướm thử cho Viên Viên và Đoàn Đoàn, đây là hai bộ áo bông, một chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội, áo khoác có cổ bẻ rộng, dùng khuy màu tối cài ngay ngắn, hai bên có túi lớn, sờ vào cảm giác khá mềm mại.
Còn lại là áo bông hoa nhí rất phổ biến cho bé gái, trên nền vải điểm xuyến những bông hoa nhỏ li ti, cổ búp bê hình tròn, viền một vòng ren bông màu trắng, trông rất đẹp mắt.
Hai bộ áo bông này đều phối với quần bông màu đen.
Nhân viên bán hàng đưa ra hai bộ đều hơi rộng hơn một cỡ.
Vân Chức Chức xem xong rất hài lòng.
“Đồng chí, áo bông này bán thế nào?” Vân Chức Chức khá hài lòng với hai bộ quần áo này, dù sao quần áo thời này đều như vậy.
“Thêm tem phiếu là tám đồng một bộ, mọi người có mua không?”
“Ngoài bộ áo bông của bé gái ra, lấy thêm một bộ màu đỏ kia, còn bé trai lấy thêm một bộ màu lam, lấy thêm cho hai đứa hai đôi giày, cả áo len, áσ ɭóŧ nữa, lấy theo cỡ của con tôi mỗi loại hai bộ...” Tần Thời Úc nhìn nhân viên quầy nói.
“Đồng chí, anh có đủ tem phiếu không?” Nhân viên bán hàng hơi lo lắng.
“Có!” Tần Thời Úc nói.
Nhân viên bán hàng nghe xong, vội vàng đáp ứng.
Rất nhanh, áo bông, áo len, áσ ɭóŧ, giày dép theo yêu cầu của Tần Thời Úc, được mang từ trong kho ra.
Lúc này trên mặt nhân viên bán hàng cười tươi như hoa, vui mừng không kể xiết.
“Đồng chí, tất cả chỗ này là một trăm mười lăm đồng và tem ba mươi lăm thước vải.”
Tần Thời Úc không vội, mà nhìn sang khu quần áo nữ bên cạnh: “Lấy cho vợ tôi hai bộ, quần áo, áo len, giày đều lấy đủ.”