Người phụ nữ đứng trước mặt Tần Thời Úc cũng hoàn hồn từ sự ngạc nhiên vừa nãy, nhìn về phía Tần Thời Úc, giọng nói mang theo cảm xúc khó hiểu: “Doanh trưởng Tần, anh… anh kết hôn từ khi nào vậy?”
Người phụ nữ dường như không thể chấp nhận được tin tức này, kinh ngạc nhìn Tần Thời Úc, vẻ mặt rất khó coi.
Vừa rồi khi nhìn thấy Tần Thời Úc dắt theo một đứa trẻ, cô ta chỉ nghĩ đứa trẻ này là do Tần Thời Úc trông hộ đồng đội, dù sao đây cũng là nhà vệ sinh công cộng, nếu đồng đội của anh đi vệ sinh, nhờ Tần Thời Úc trông con giúp, chuyện này cũng rất bình thường.
Cho đến khi cô bé gầy trơ xương này chạy vào, ôm lấy Tần Thời Úc gọi cha, cô ta mới nhận ra.
Nhưng từ trước đến nay cô ta chưa từng nghe nói Tần Thời Úc đã kết hôn.
Lúc này Vân Chức Chức cũng đã đi đến bên cạnh họ.
“Chức Chức, đây là vợ của phó doanh trưởng Lý, Triệu Trân Châu.”Tần Thời Úc giới thiệu.
Vân Chức Chức nhướng mày, vợ của Phó doanh trưởng Lý ư?
Nhưng ánh mắt cô ta nhìn Tần Thời Úc lại giống như đang nhìn người yêu của mình vậy.
Chuyện này thú vị rồi đây.
Cô vừa đứng bên cạnh quan sát một lúc lâu, ánh mắt Triệu Trân Châu nhìn Tần Thời Úc mang theo sự si mê, cô có thể nhìn thấy rất rõ.
Lúc này Triệu Trân Châu đang đánh giá Vân Chức Chức, khi nhìn thấy quần áo của Vân Chức Chức đầy mảnh vá, cả người gầy trơ xương giống hai đứa trẻ kia, trông vừa già vừa xấu, khi đứng cạnh Tần Thời Úc, hoàn toàn không xứng đôi chút nào.
Một sự bất mãn trong lòng Triệu Trân Châu, trong nháy mắt tan biến không ít.
Nhìn dáng vẻ của Vân Chức Chức và hai đứa trẻ này, có thể thấy Tần Thời Úc vốn dĩ không thích người vợ này, nếu không sao anh lại nuôi cô thành ra thế này?
“Xin chào!” Vân Chức Chức lịch sự chào hỏi.
Triệu Trân Châu chỉ liếc Vân Chức Chức một cái, lập tức nói với Tần Thời Úc: “Doanh trưởng Tần, sao anh lại vào thành phố thế? Anh có lái xe không? Lát nữa tôi có thể đi nhờ xe của anh về đơn vị được không?”
Triệu Trân Châu về thăm người thân, định bụng đi dạo trong thành phố một chút, mua ít đồ rồi mới về khu gia đình quân nhân.
Không ngờ đi vệ sinh lại gặp được Tần Thời Úc, cô ta lập tức muốn đi cùng Tần Thời Úc.
“Cha ơi, Viên Viên đói rồi!” Viên Viên ôm cổ Tần Thời Úc, không biết là cố ý hay vô ý mà làm nũng.
Cô bé không thích người dì trước mặt, mẹ chào hỏi mà dì ấy không thèm để ý.
Như vậy là không lễ phép.
“Đồng chí Triệu, chúng tôi không về khu gia đình quân nhân sớm như vậy, ba giờ chiều có xe về khu gia đình quân nhân, bây giờ cô đi vẫn còn kịp.” Tần Thời Úc từ chối.
“Đoàn Đoàn, nắm tay mẹ, chúng ta đi mua quần áo.” Tần Thời Úc nói.
“Mẹ ơi, đi thôi!” Đoàn Đoàn lập tức nắm tay Vân Chức Chức.
Tần Thời Úc dẫn họ đi thẳng.
Vân Chức Chức cũng lười chào hỏi Triệu Trân Châu, phép lịch sự trước đây không cho phép cô thất lễ nhưng vì đối phương đã không có ý, cô cũng sẽ không để ý tới.
Triệu Trân Châu không ngờ họ cứ thế mà đi, trong lòng rất không vui.
Con ngươi đảo quanh, cô ta hai ba bước đuổi theo: “Doanh trưởng Tần, tôi cũng định mua ít đồ, các anh đến cửa hàng bách hóa phải không, đi cùng nhau đi!”
Vân Chức Chức không thèm để ý đến cô ta, mà cô cũng để ý thấy, sắc mặt Tần Thời Úc không được tốt, đặc biệt là khi nghe cô ta nói muốn đi theo, lông mày anh nhíu chặt lại.
Đây cũng là lần đầu tiên Vân Chức Chức đi dạo ở cửa hàng bách hóa của niên đại này, bên trong không đông người lắm, hai bên tủ trưng bày, nhân viên đứng sau quầy nói chuyện với người bên cạnh, đối với người vào mua đồ cũng không nhiệt tình lắm.