Vân Chức Chức ngồi ở giữa, hai đứa trẻ, mỗi đứa gối đầu lên một bên đùi cô.
Có lẽ vì đã ăn no, xe lại lắc lư, cô thật sự thấy buồn ngủ.
Bất giác cô đã ngủ thϊếp đi nhưng ngủ không say, trong lòng vẫn nhớ đến hai đứa nhỏ vì vậy mà cứ chập chờn, lúc tỉnh lúc mê.
Xe chạy vào trong thành phố, đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.
Tần Thời Úc tìm một chỗ đỗ xe, rồi xuống xe, định gọi Vân Chức Chức và hai đứa nhỏ dậy, kết quả vừa mở cửa xe, lập tức bắt gặp ánh mắt của Vân Chức Chức.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt vẫn còn một chút mơ màng.
“Chúng ta đến nơi rồi.” Tần Thời Úc nói.
Vân Chức Chức nhìn xung quanh, thấy họ đã vào thành phố, lập tức đáp một tiếng.
Cô nhẹ nhàng gọi hai đứa nhỏ dậy.
Từ đây lái xe vào thành phố mất một tiếng đồng hồ, lúc này hai đứa trẻ cũng đã ngủ đủ giấc, có lẽ do nhớ đến việc đi dạo cửa hàng bách hóa trong thành phố.
Hai đứa trẻ chỉ rêи ɾỉ hai tiếng, rồi mở mắt ra.
“Mẹ ơi!”Viên Viên sau khi tỉnh ngủ, dụi dụi đầu vào ngực cô, ôm cổ Vân Chức Chức làm nũng.
Vân Chức Chức dịu dàng xoa đầu cô bé, Tần Thời Úc không được tự nhiên quay đầu đi.
“Các con, chúng ta đến nơi rồi, chúng ta đi dạo cửa hàng bách hóa thôi.” Vân Chức Chức cười nói.
Viên Viên vừa nghe vậy, hai mắt sáng long lanh.
“Cha ơi!” Từ trong lòng Vân Chức Chức bước ra, Viên Viên vươn tay ôm lấy cổ Tần Thời Úc, anh thuận thế ôm cô bé vào lòng.
“Đi thôi!”
Tần Thời Úc vốn cũng định bế Đoàn Đoàn nhưng cậu bé lại nắm tay Vân Chức Chức, không có ý muốn được bế.
“Vậy khi nào Đoàn Đoàn đi không nổi nữa thì nói với cha nhé.” Tần Thời Úc nói.
“Mẹ ơi!” Đoàn Đoàn nhìn Vân Chức Chức.
Vân Chức Chức nhìn thấy ánh mắt của Đoàn Đoàn, hơi sững sờ, hỏi: “Sao thế con?”
“Con muốn đi tè.” Đoàn Đoàn hơi ngượng ngùng nói.
“Con cũng muốn, con cũng muốn!” Viên Viên lập tức nói theo.
Vân Chức Chức nhìn xung quanh.
“Phía trước có nhà vệ sinh công cộng, chúng ta qua đó đi.”
Tần Thời Úc khóa xe xong, lập tức dẫn họ đi vệ sinh công cộng.
Nhà vệ sinh công cộng bây giờ có thu phí, mỗi người một xu.
Tần Thời Úc đưa tiền xong, dẫn Đoàn Đoàn đi vệ sinh nam, còn Vân Chức Chức dẫn Viên Viên đi vệ sinh nữ.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Vân Chức Chức nhìn thấy Tần Thời Úc dẫn Đoàn Đoàn đứng cách đó không xa, mà trước mặt Tần Thời Úc là một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, đang ngượng ngùng ngẩng đầu nói chuyện với Tần Thời Úc.
Vân Chức Chức thản nhiên, người đàn ông này có ngoại hình ưa nhìn, lại cao ráo, ở thời đại này đã được xem là cực phẩm hiếm có.
Hơn nữa anh có thân hình rắn rỏi, khí chất nổi bật.
Có lẽ do đã tòng quân nhiều năm, anh trông khác biệt rất nhiều so với người ở nông thôn.
Người phụ nữ kia không biết đang nói gì, mày Tần Thời Úc nhíu chặt lại nhưng không hề thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt anh.
Vân Chức Chức đứng đó không tiến lên, đối với việc anh đứng cùng người phụ nữ khác, cô không hề có cảm giác gì.
Ngược lại Viên Viên đang nắm tay cô đột nhiên giãy ra, khi cô còn chưa kịp phản ứng, Viên Viên đã chạy về phía Tần Thời Úc.
“Cha ơi!”
Cô bé gọi bằng giọng trẻ con, như một quả pháo nhỏ lao đến bên cạnh Tần Thời Úc, giơ tay ôm lấy chân anh.
Tần Thời Úc cúi đầu nhìn cô bé đang chớp đôi mắt to tròn, sáng long lanh nhìn mình, vẻ mặt cũng dịu đi không ít, đưa tay bế cô bé lên, hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
Tần Thời Úc nhìn về phía cô bé vừa chạy đến, Vân Chức Chức vốn không muốn tiến lên cũng đành nhấc chân bước tới.