Thập Niên 70: Thủ Tiết 3 Năm, Mang Song Bào Thai Đến Quân Đội Tìm Chồng Ly Hôn

Chương 35

Triệu Trân Châu lúc nãy bị Vân Chức Chức nói kháy một câu, không dám nói thêm nữa, lúc này nghe Tần Thời Úc nói còn muốn mua quần áo cho Vân Chức Chức, sắc mặt Triệu Trân Châu khó coi không để đâu cho hết.

“Doanh trưởng Tần, tiền mua một bộ quần áo may sẵn cũng đủ mua rất nhiều vải rồi, anh thương vợ là chuyện tốt nhưng tiền tiêu trong nhà không phải tiêu như vậy.” Triệu Trân Châu nhịn không được nhắc nhở.

Tần Thời Úc không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Triệu Trân Châu, hỏi: “Đồng chí Triệu, tôi tiêu tiền cho vợ tôi, muốn tiêu thế nào hình như không cần cô đồng ý?”

Vân Chức Chức nhướng mày nhìn Tần Thời Úc, khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thời Úc, cô biết Tần Thời Úc thật sự chỉ hỏi ra thắc mắc trong lòng, chứ không có ý gì khác.

Nhưng mà Tần Thời Úc vừa hỏi như vậy, không ít ánh mắt đổ dồn về phía Triệu Trân Châu, mang theo sự dò xét và đánh giá.

Người phụ nữ này là ai?

Người ta bằng lòng tiêu tiền cho vợ mình, liên quan gì đến cô ta?

Đây chắc là do chồng mình không nỡ tiêu tiền cho mình, nên mới ghen tị đây mà!

Vân Chức Chức vốn định từ chối nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Triệu Trân Châu, lời từ chối đến miệng lại nuốt trở vào.

Số tiền mua quần áo này, khi nào cô có tiền sẽ trả lại cho Tần Thời Úc sau.

Dù sao bây giờ cô cứ tận hưởng cái đã.

“Đồng chí, cô xem hai bộ này cô có thích không?” Nhân viên bán hàng vội mang hai bộ áo bông tới, vốn còn định khen hai câu nhưng nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Vân Chức Chức, lời khen ngợi đến miệng lại nuốt trở vào.

Cô ấy thật sự khen không nổi!

“Cảm ơn, hai bộ này rất tốt.” Vân Chức Chức nói cảm ơn.

Nhân viên bán hàng hơi bất ngờ trước sự lễ phép của Vân Chức Chức, lại nhìn dáng vẻ của cô và hai đứa nhỏ, chắc là sống ở nông thôn từ lâu, lại từ miệng Triệu Trân Châu biết được đối phương là quân nhân, đoán chừng là vừa mới đến theo chồng.

Chắc chắn là cha mẹ chồng đã giày vò người ta, mà người đàn ông bận rộn việc quân, thường xuyên phải làm nhiệm vụ, không để ý đến gia đình.

Nhưng từ tình hình bây giờ mà nói, người đàn ông này rất thương vợ. Chỉ là trước đây không để ý đến gia đình, nên mới để vợ con mình bị giày vò thành ra thế này.

“Tôi gói lại cho mọi người ngay đây.”

Triệu Trân Châu tức chết đi được, Tần Thời Úc này quá hào phóng rồi.

Cuối cùng, tổng cộng thanh toán hết một trăm tám mươi đồng và tem năm mươi bảy thước vải, sau khi nhân viên bán hàng gói kỹ tất cả quần áo thành một bọc lớn, trông rất đáng sợ.

“Mẹ ơi, là quần áo mới của con!” Viên Viên nhìn bọc quần áo lớn, giọng nói ngọt ngào.

Vân Chức Chức dịu dàng cười: “Ừm, là cha mua đấy.”

Viên Viên quay đầu nhìn Tần Thời Úc, cười ngọt ngào: “Cảm ơn cha ạ!”

“Không có gì, sau này cha sẽ mua quần áo mới cho Viên Viên và anh trai mặc, được không?” Tần Thời Úc cười hỏi.

“Còn có mẹ nữa ạ!” Viên Viên kéo tay Vân Chức Chức lắc qua lắc lại, trông rất vui vẻ.

Tần Thời Úc thấy vậy, cười nói: “Đúng, còn có mẹ nữa.”

Vân Chức Chức ngẩng đầu nhìn Tần Thời Úc, hơi bất ngờ. Nói thật, ở chung một ngày, cô thấy người đàn ông này thật ra rất tốt.

Nếu như bọn họ không phải vì những nguyên nhân đó mà kết hôn, mà nguyên chủ không phải vì sự bỏ mặc của anh và nhà anh mà chết đói, người đàn ông này quả thật rất thích hợp để sống cùng cả đời.

Nhưng anh sở dĩ làm như vậy là bởi vì cảm thấy có lỗi với nguyên chủ, cho nên mới đối xử thân thiết với họ như vậy.