Sau Cuộc Tình Hụt Với Người Thừa Kế Bí Mật

Chương 27

"Ba tôi tin tưởng cô như vậy, tôi tự nhiên cũng không có ý kiến gì, hơn nữa tôi tin vào mắt mình." Lời mời ghi chép cuộc đàm phán vừa rồi, rõ ràng là Ôn Nghiên Sanh cố ý.

Không nói là tâm phục khẩu phục, ít nhất cũng có điểm khiến cô tán thưởng.

"Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Ôn Nghiên Sanh đưa tay ra.

Tay Ngu Khanh Từ không động, đề nghị: "Nếu cô có thể cho tôi một cái ôm hoặc một nụ hôn thân mật hơn, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ hơn."

Ôn Nghiên Sanh nhướng mày, thu tay về, dường như không hề để ý Ngu Khanh Từ có "vui vẻ" hay không.

Ngu Khanh Từ có chút tiếc nuối, nhưng lại không muốn trước khi đi lại làm người ta khó chịu: “Vậy tiễn tôi ra ngoài chắc là được chứ?"

Ôn Nghiên Sanh không từ chối.

Ra khỏi cửa, đi vào trong thang máy, Ngu Khanh Từ tùy ý hỏi người bên cạnh: "Lỗ hổng tài chính trước đây của Vĩnh Kình là do con người, cô đã điều tra rõ rồi chứ?"

Ôn Nghiên Sanh tiện tay nới lỏng cà vạt, mấy sợi tóc rơi xuống trước ngực, dáng vẻ có chút lười biếng: "Ừm, không tệ."

Ngu Khanh Từ liếc nhìn cô, nói thẳng kết quả, ánh mắt đùa cợt: "Sẽ đắc tội với rất nhiều người."

"Đối với những người thật sự làm việc, chưa chắc đã không phải là một sự khích lệ." Ôn Nghiên Sanh không hề để ý: “Hơn nữa, tôi cũng đang giúp Bác Tín tiết kiệm tiền."

Đợi đến khi Bác Tín thật sự thu mua Vĩnh Kình, dựa theo bộ phương án thu mua mà Ôn Nghiên Sanh vừa đưa ra, Bác Tín sẽ tiếp quản mọi công việc của Vĩnh Kình, mà một phần lỗ hổng tài chính của Vĩnh Kình lại bắt nguồn từ việc bán rẻ quyền sở hữu trí tuệ, chuyển nhượng vỏ bọc cho vay và các thủ đoạn tài chính khác, với đội ngũ luật sư của Bác Tín, hoàn toàn có khả năng truy thu lại.

Ngu Khanh Từ không ngờ Ôn Nghiên Sanh thật sự có ý định này.

Cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Gió bên ngoài thổi càng lúc càng mạnh, là dấu hiệu của một cơn mưa lớn, sắc trời gần như tối đi mấy phần trong nháy mắt, hàng đèn đường trong khu dân cư lần lượt bật sáng. Màn đêm khiến đường nét của Ôn Nghiên Sanh trở nên mờ ảo, Ngu Khanh Từ vô thức đến gần hơn một chút, bóng dáng phía trước hai người chồng lên nhau.

Ôn Nghiên Sanh liếc nhìn Ngu Khanh Từ một cái: “Lạnh à?"

Ngu Khanh Từ bị gió thổi rùng mình một cái, miệng lại không chịu nhận: "Không có."

Trên vai chợt nặng trĩu, chiếc áo vest được khoác lên, vẫn còn mang theo hơi ấm chưa tan hết.

Ôn Nghiên Sanh đưa xong áo khoác liền tiếp tục đi về phía trước, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.

Ngu Khanh Từ mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cô không phải là cô bé mới biết yêu ở tuổi dậy thì, sẽ không vì một chiếc áo khoác mà suy nghĩ lung tung.

Đi tới bên ngoài bãi đỗ xe công cộng, Ngu Khanh Từ gọi Ôn Nghiên Sanh lại: "Ngay phía trước rồi, sắp mưa rồi, không cần tiễn nữa."

Ôn Nghiên Sanh nhìn khu vực đỗ xe công cộng, dặn dò: "Vậy cô chú ý an toàn."

Chuyến tiễn đưa này cũng coi như hài lòng, Ngu Khanh Từ chủ động nhắc tới chủ đề chưa nói xong lúc nãy: "Ngày mai cũng chuẩn bị cho tôi một phần bữa sáng nhé, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Ôn Nghiên Sanh mỉm cười, nắm lấy tay cô: "Hợp tác vui vẻ."

Lúc Ngu Khanh Từ khởi động xe, cách một lớp kính chắn gió, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Ôn Nghiên Sanh chưa đi xa, chiếc áo sơ mi sau lưng sơ vin vào trong quần, mái tóc dài theo gió thổi thỉnh thoảng che khuất một bên eo, khiến người ta suy nghĩ miên man.