Bạn bè khen ngợi dung mạo là lịch sự, nhưng trên bàn đàm phán hạng mục thì lại cực kỳ thiếu tôn trọng. Ngu Khanh Từ mặt không biểu cảm nâng mắt liếc một cái, liền nghe thấy Ôn Nghiên Sanh đi thẳng vào vấn đề: "Vĩnh Kình rơi vào cục diện bế tắc như hiện nay, không chỉ là thiếu sót về mặt kỹ thuật, mà quý công ty còn có rất nhiều vấn đề trong quản lý vận hành nội bộ."
Vừa nói, Ôn Nghiên Sanh vừa ấn nhẹ hai cái lên touchpad máy tính, mấy phần tài liệu được gửi tới tay mọi người, ánh mắt trở nên lạnh lùng sắc bén: "Tôi đã điều tra toàn bộ hoạt động tư bản của quý công ty trong năm năm gần đây, căn cứ vào tình hình lúc đó, theo lý mà nói Vĩnh Kình không nên rơi vào tình trạng khó khăn tài chính lớn như vậy, cũng khiến tôi bắt đầu nghi ngờ quý công ty có thật sự "vô năng" như lời đồn hay không?"
Người ngồi ở phía dưới bên trái đập bút tức giận: "Ôn Nghiên Sanh, cô rốt cuộc có muốn đàm phán hay không? Là Bác Tín các người tìm tới cửa muốn thu mua Vĩnh Kình, những sổ sách tài chính này ngay từ đầu đã viết rõ ràng, cô bây giờ cố tình lôi ra là muốn lãng phí thời gian của mọi người sao?"
Ôn Nghiên Sanh vẫn giữ dáng vẻ ung dung: "Theo tôi được biết, hiện giờ ngân hàng đã ngừng cho các người vay, không biết chuỗi tiền vốn của Vĩnh Kình còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Đánh rắn đánh bảy tấc, tiếng gào thét đối diện im bặt.
Cơn giận của Vĩnh Kình cũng không phải không có nguyên nhân, bọn họ vô cùng chống đối bản kế hoạch thu mua mới nhận được trước cuộc họp.
Không gì khác, kế hoạch của Ôn Nghiên Sanh đối với Vĩnh Kình hoàn toàn là dựa theo quy chế của Bác Tín, đi ngược lại với việc vẫn giữ quyền tự chủ đã được bàn bạc từ đầu. Nói cách khác, một khi Vĩnh Kình bị Bác Tín thu mua, các tầng quản lý sẽ thay máu toàn bộ, hoàn toàn trở thành sản nghiệp của Bác Tín, không còn liên quan gì tới bọn họ nữa.
Vốn định dằn mặt Ôn Nghiên Sanh một phen, rồi mới thương lượng việc thu mua tiếp theo, nhưng không ngờ Ôn Nghiên Sanh lại khó chơi hơn bọn họ tưởng tượng.
Ôn Nghiên Sanh cho đối phương đủ thời gian để tiếp thu, đợi đến khi trình bày xong lập trường, cô khẽ cười một tiếng, cầm tập tài liệu bằng giấy bên cạnh lên, ra hiệu cho đối phương: "Đây chính là những điều chỉnh tôi đã làm trong bản kế hoạch thu mua mới, bây giờ, chúng ta có thể bắt đầu đi vào vấn đề chính."
……
Đợi đến khi cuộc đàm phán lần này kết thúc, đã qua ba tiếng đồng hồ. Ngu Khanh Từ đậy nắp bút lại, chất liệu kim loại phát ra tiếng va chạm khe khẽ. Ánh nắng chiếu vào thân bút, vẻ ngoài màu đen cổ điển ánh lên từng tia sáng màu xanh mực u tối.
Ngu Khanh Từ ngắm nghía một hồi, nhận ra ánh mắt của Ôn Nghiên Sanh đang nhìn về phía mặt mình, những biểu cảm nhỏ nhặt kia đều thu hết vào đáy mắt đối phương, có chút suy tư.
Gió thổi tung rèm cửa, che khuất một nửa ánh sáng chiếu vào, cho đến khi thân bút khôi phục lại màu đen, Ngu Khanh Từ mới ngẩng đầu: "Lát nữa tôi phải đi gặp mấy người họ hàng cùng ba, đã hẹn ăn tối rồi."
Ôn Nghiên Sanh vừa nói "Được", Ngu Khanh Từ lại nói: "Ngày mai tôi vẫn tới tìm cô vào giờ này nhé? Có làm lỡ thời gian của cô quá không?"
Ôn Nghiên Sanh liếc nhìn Ngu Khanh Từ một cái, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô, ẩn ý hỏi: "Nghĩ kỹ rồi?"