Sau Cuộc Tình Hụt Với Người Thừa Kế Bí Mật

Chương 28

Nếu đêm đó hai người gặp nhau Ôn Nghiên Sanh mặc bộ đồ nghiêm chỉnh này, cô nhất định sẽ không tiến tới trêu chọc.

Cô trước nay không thích những người quá mức đứng đắn nghiêm túc, cảm thấy những người như vậy quá mức so đo, quy tắc cứng nhắc giống như đối xử với công việc, ở chung sẽ tăng thêm trách nhiệm, thiếu đi sự lãng mạn.

Ngu Khanh Từ khoác chiếc áo vest lên vai, nhướng mày khẽ cười. Giờ đây, cô nguyện xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của mình.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc đúng vào cuối tuần.

Thứ hai hôm sau, Ôn Nghiên Sanh điều chỉnh lịch học, tới Bác Tín một chuyến. Lúc vào tầng một của công ty, liếc thấy Ngu Khanh Từ đang dựa vào sofa, nói cười với nhân viên lễ tân.

Một bộ đồ nhỏ màu trắng sữa, trong tay cầm hai tập tài liệu quen thuộc, nghiêng người, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói chuyện với người ta.

Trình Hâm nhìn theo ánh mắt của Ôn Nghiên Sanh, trước đây khi Ôn Nghiên Sanh chưa chính thức gia nhập Bác Tín, chỉ là có hợp tác với Bác Tín, thứ hai cũng ở trường học, đây là lần đầu tiên tới công ty.

Trình Hâm đè nén nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Ngu tổng chắc là đã đợi lâu rồi, có cần tôi đi gọi cô ấy tới không?"

"Không cần." Ôn Nghiên Sanh dời mắt, nhìn thời gian trên đồng hồ, đi thẳng về phía cầu thang.

Ngu Khanh Từ đã chú ý tới Ôn Nghiên Sanh ngay từ khoảnh khắc cô bước vào cửa công ty, cô hờ hững dời mắt, liếc nhìn hướng Ôn Nghiên Sanh biến mất, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.

Một thực tập sinh ở quầy lễ tân hỏi cô: "Tiểu Ngu tổng, sau này cô cũng phải đi làm chấm công hàng ngày sao?"

"Phải chứ, sao lại không." Ngu Khanh Từ nói chậm rãi: “Cho nên nếu có ngày nào đó tôi không dậy nổi, còn phải nhờ mấy chị giúp đỡ, chấm công giúp tôi."

Các nhân viên cười rộ lên: "Chấm công phải dùng vân tay, bọn tôi không giúp được."

Một người trong số đó từ quầy lễ tân đi ra, dựa vào

Có vẻ như không dùng nhiều sức lực, nhưng khi Ôn Nghiên Sanh thu tay về lại không rút ra được, vẫn bị nắm chặt.

Trong lúc kéo qua kéo lại, đầu ngón tay mát lạnh của Ngu Khanh Từ lướt qua lớp da mỏng trên cổ tay cô, dù Ôn Nghiên Sanh muốn cố tình phớt lờ cũng không thể làm được.

"Trong gói thầu của Lịch Xuyên còn rất nhiều điều khoản ẩn, không muốn nghe hòa nhạc thì giảng giải những điều này cho tôi nghe cũng được mà?" Ngu Khanh Từ hỏi: “Buổi chiều mấy giờ chị rảnh?"

Ôn Nghiên Sanh buông tay xuống, không cử động nữa: "Lịch trình công việc cô có thể hỏi Trình Hâm, cô ấy sẽ nói cho cô biết."

Ngu Khanh Từ: "Tôi tìm Trình Hâm hẹn thời gian là có thể hẹn được sao?"

"Nếu là chuyện công việc, đương nhiên là hẹn được." Ôn Nghiên Sanh nói.

Ánh mắt Ngu Khanh Từ chậm rãi đảo quanh, đánh giá Ôn Nghiên Sanh, Ôn Nghiên Sanh bình tĩnh nhìn lại, tất cả cảm xúc dường như đều được giấu sau cặp kính không gọng kia, khiến người ta khó mà nhìn ra được dù chỉ một chút.

Cô buông tay, có chút tiếc nuối: "Thôi được, vậy tôi chỉ có thể cầu nguyện trợ lý Trình mở cửa sau cho tôi thôi."

Giữa tháng 10, nhiệt độ ở Vân Thành đã giảm đi vài độ. Gió thu hiu hắt, hơi lạnh dần tăng, trang phục của người đi đường cũng trở nên dày dặn hơn.

Sau một tuần làm việc ở Bác Tín, tối thứ bảy, Tô Nịnh Nguyệt và Ngu Khanh Từ hẹn nhau ở một quán bar.

Khi Ngu Khanh Từ đến, Tô Nịnh Nguyệt đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia không biết nói gì, khiến cô ấy cau mày khó chịu: "Tôi đã nói tôi rất ổn, thu lại cái kiểu quan tâm giả dối đó của cô đi."