Trăng sáng treo cao, mặt nước dập dềnh, không bằng cảnh xuân trong phòng. Lời thì thầm dịu dàng, tiếng rêи ɾỉ nỉ non, hoà quyện thành khúc ca động lòng người nhất trong đêm giữa hè.
Sương mù giăng kín, trên nền đá cẩm thạch có bóng trăng lưỡi liềm, dòng sông trở lại bình yên.
Trời sáng trưng, những nếp nhăn trên ga giường tố cáo sự giày vò phải chịu đựng đêm qua, cánh tay trắng nõn, thon dài, mạnh mẽ với những đường nét mượt mà với lấy chiếc gối, mò mẫm một hồi vẫn không tắt được tiếng chuông phiền phức.
Phó Tư đột nhiên mở mắt, những ký ức như mộng ảo hiện lên rõ mồn một trong đầu.
Bỗng chốc ngồi bật dậy, cô nhìn căn phòng trống rỗng, ngây người, mùi hoan ái còn sót lại trong không khí nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ.
Sờ soạng bên cạnh, cảm nhận nhiệt độ của chăn đệm, cô nhíu mày, vơ lấy chiếc áo choàng tắm không biết từ lúc nào đã rơi xuống sàn, khoác lên người, đi sang phòng khác kiểm tra, đôi chân thon dài, mạnh mẽ sải bước.
Trống rỗng.
Khẽ hừ một tiếng, cô quay lại phòng ngủ chính, định xử lý cuộc gọi nhỡ vừa rồi.
Tấm thiệp trên tủ đầu giường thu hút sự chú ý của Phó Tư, dòng chữ trắng trên nền giấy đen kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cô.
Một chút tấm lòng, học hành cho tốt.
Mật khẩu: 1111
"Cái gì?"
Khuôn mặt xinh đẹp viết đầy vẻ khó hiểu và kinh ngạc, ngũ quan nhăn nhó.
Cầm tấm thiệp lên, chiếc thẻ ngân hàng màu xanh lá cây lộ ra bên dưới khiến cô tức đến bật cười, khó chịu xen lẫn một chút tự giễu. Mái tóc rối bù và sự tức giận bao trùm khiến cô trông giống như một chú sói con đang xù lông.
Ngủ xong liền chạy.
À không, dùng xong liền chạy.
Giỏi lắm. Trong lòng thầm mắng, Phó Tư định vứt hai thứ chướng mắt đi, khoé mắt liếc thấy chiếc điện thoại đang cắm sạc trên bàn, động tác liền dừng lại.
Đêm qua chìm đắm trong sự dịu dàng, Phó Tư đã sớm quên bẵng đi thứ gọi là điện thoại, cho dù pin đã báo đỏ.
"1111? Đề nghị đổi thành 0000."
Tháng Tư xuân quang vô hạn, từng tia nắng vàng óng chiếu vào toà nhà văn phòng, hắt lên bức tường kính phản chiếu khung cảnh đường phố, lọc đi ánh sáng chói mắt, ánh sáng dễ chịu tràn vào trong phòng.
Mặt bàn hội nghị lớn bằng gỗ nguyên khối phản chiếu ánh sáng mặt trời, tôn lên những đĩa trái cây đầy màu sắc trên bàn. Khung cảnh trông vô cùng ấm áp, nhưng bầu không khí lại có chút nghiêm trọng.
Bàn tay như ngọc cầm chiếc nĩa, tuỳ ý xiên một miếng đào đóng hộp hiếm người động đến, cho vào miệng, sau đó tuỳ tay ném chiếc nĩa vừa dùng vào đĩa rác.