Không Phận Sự Miễn Vào

Chương 6

"Dây chuyền sản xuất, năng suất cao, hiệu quả nhanh, mùi vị đảm bảo giống hệt nhau." Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, một tràng những lời khen ngợi được thốt ra bằng giọng nói nhẹ nhàng, không hiểu sao lại khiến người ta nín thở.

Nhưng các giám đốc có mặt ở đây đều không dám lên tiếng, mắt trông mong chờ cô gái xinh đẹp nhỏ tuổi nhất, nhưng lại ngồi ở vị trí chủ toạ nói ra hai chữ "nhưng mà".

Người kia lại không theo lẽ thường, tiếp tục khen ngợi sản phẩm đóng hộp mà họ chỉ ăn một miếng rồi không động đến nữa.

"Đủ tiêu chuẩn, ăn thử lần đầu thậm chí sẽ thấy ngon, cũng rất khó xảy ra sai sót."

Phó Tư hơi ngừng lại, sự chuyển ý mà mọi người mong đợi đã đến: “Tiêu chuẩn, có nghĩa là không đủ xuất sắc. Khó xảy ra sai sót, cũng khó toả sáng. Cơm hộp dùng để lót dạ còn nhanh ngán, huống chi là thần tượng mong muốn được người ta sùng bái."

Cô xiên một miếng đào tươi, nếm thử, nước ngọt và hương thơm của trái cây tràn ngập trong miệng.

"Muốn bồi dưỡng ra tinh phẩm rất khó, bỏ ra nhiều tiền bạc và thời gian cũng không thể đảm bảo trái ngọt kết ra sẽ được người ta yêu thích. Hoặc ngọt hoặc chua, hoặc to hoặc nhỏ, chung quy đều có thể tìm ra không ít khuyết điểm."

Mọi người khẽ gật đầu, câu nào cũng có lý, nhưng có mấy ai thực sự có sự kiên trì và nghị lực đó?

"Những sự không chắc chắn và thiếu sót này lại càng khiến người ta khao khát hơn, không phải sao? Chẳng lẽ cô lại thích một người có thể nhìn thấu được từ đầu đến cuối? Giải Trí Linh Động không cần bản sao của bất kỳ ai, cũng không thèm làm cái máy gặt hái lợi nhuận. Cái tôi cần là những người có tài năng thực sự, có máu có thịt, xứng đáng với hai chữ thần tượng, là người độc nhất vô nhị." Giọng điệu của cô rất bình thản, nhưng không ai muốn phản bác.

Có một điểm Phó Tư không nói, cô muốn từ từ thay đổi môi trường sinh thái của làng giải trí nội địa. Thần tượng, phải biết tỏa sáng mới đúng. Ánh sáng cũng nên được theo đuổi.

Giải Trí Linh Động là một trong ba ông lớn của các công ty giải trí nội địa, nên gánh vác trách nhiệm này, cô cũng tự tin mình sẽ là người cầm đòn bẩy.

"Điều này thực sự rất khó, trong hàng vạn người cũng khó tìm ra được một, nhưng đó không phải là lý do để chúng ta tạo ra một đống rác rưởi thương mại cho khán giả. Có thể đóng gói, nhưng trước tiên hãy xem nội tại của họ có xứng đáng hay không."

Phó Tư lật qua lật lại bảng danh sách trong tay, lại lấy một miếng đào nhét vào miệng, dựa vào ghế nhàn nhã nhai.

Ừm, miếng này ngon hơn, miếng vừa nãy mềm quá.

"Tôi nói xong rồi, mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi người đã quen với dáng vẻ tùy hứng của cô, Phó tổng của họ năng lực giỏi, thủ đoạn cứng rắn, mắt nhìn cũng rất tinh tường, về nước chưa đầy một năm đã được thăng chức phó tổng giám đốc, ban đầu còn có người vì sự trẻ trung xinh đẹp của cô mà nảy sinh nghi ngờ này nọ, nhưng sau vài dự án lớn, sự thật đã chứng minh tất cả, không còn ai nghi ngờ bảng lý lịch vàng chói lọi của cô chỉ là lý thuyết suông.

Chỉ là đôi khi, hơi nghịch ngợm một chút.

"Không có." Mọi người đồng thanh.

"Vậy được, cứ làm theo những gì vừa nói. Tan họp." Phó Tư uống một ngụm nước rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Chết ngạt mất thôi, cô vẫn không quen mặc bộ đồ công sở nhìn có vẻ lịch sự này, không phải nói là được may đo riêng sao?