Hiện trường đã bùng nổ, tiếng hò hét vang lên từ bốn phương tám hướng, Lộ Nhan Thanh chỉ có thể nghe thấy hai câu hát thì thầm, lặp đi lặp lại chủ đề của bài hát từ đôi môi khẽ mở của người trên sân khấu.
Chơi đã đời, Phó Tư rút dây nối, đeo chéo cây đàn ghi-ta, nhảy thẳng xuống sân khấu, dưới ánh mắt của mọi người, từng bước tiến đến nữ chính còn lại, phong thái đầy tự tin.
Một bước, hai bước, dường như có sợi dây nào đó thực sự bị lay động.
Tuỳ ý dựa vào bàn, Phó Tư mỉm cười hỏi: "Thế nào?"
Thế nào?
Không biết là do cồn rượu bốc lên hay là do cảm xúc tích tụ bùng nổ, Lộ Nhan Thanh nghĩ lệch đi, lời thì thầm lúc nãy văng vẳng bên tai.
"Nhóc con, em biết không?"
Vừa dứt lời, cả hai người đều sững sờ, không khí ngưng kết trong giây lát, sau đó ủ thành bão táp. Cơn bão quét đến dòng sông, mặt nước yên tĩnh nổi sóng.
Tim đột nhiên đập nhanh, Phó Tư nói dối.
"Biết." Chắc chắn như đinh đóng cột.
Thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ, người kia ngược sáng, nhưng lại toả ra ánh sáng mê người như ngọc, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời khiến Lộ Nhan Thanh mê mẩn.
Suốt quãng đường không nói một lời, tiếng nước chảy ào ào trong hai phòng tắm còn không rõ ràng bằng tiếng trống ngực. Dòng nước chảy dọc theo cơ thể lồi lõm, từ dưới chân chảy vào nơi nào đó không tên, mang theo một dòng chảy ngầm.
Cùng lúc kết thúc màn tắm gội dài đằng đẵng, bốn mắt nhìn nhau trước chiếc giường lớn hai mét.
Có nên nói gì đó không?
Phó Tư cố gắng nhớ lại những bộ phim giáo dục đã từng xem, ánh mắt chạm đến khung cảnh thấp thoáng sau cổ áo của người trước mặt, bản năng thay thế lý trí.
Lộ Nhan Thanh vừa mới tắm xong, làn da trắng nõn ửng hồng, khuôn mặt không trang điểm lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến mức tim run rẩy.
Hít thở căng thẳng, nuốt nước bọt, Phó Tư dời ánh mắt từ nốt ruồi nhỏ gần xương quai xanh của người kia, nhìn vào đôi mắt đen láy của người đó, giữ lấy cằm, từ từ hôn lên.
Sự mềm mại chưa từng có, ấm áp và dễ chịu, hoà quyện với hơi thở xa lạ nhưng lại rất dễ chịu. Bàn tay Lộ Nhan Thanh đặt bên cạnh khẽ động đậy.
Hơi thở trở nên nóng bỏng, kéo theo cả không khí cũng nóng lên. Bóng dáng hai người hoà quyện, mái tóc đen dài như thác đổ xoã trên ga giường trắng tinh, giống như một bức tranh thuỷ mặc. Ngón tay khẽ nhấc lên, lý thuyết bắt đầu được đưa vào thực tiễn.