Làm Mỹ Nhân Ngư Trà Xanh Tuyệt Sắc Được Vô Số Lão Đại Cưng Sủng

Chương 8

Những ký ức xa xưa bất chợt ùa về, khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên theo bản năng, nhưng ngay sau đó, nét cười liền vụt tắt, nhanh đến mức như thể chưa từng xuất hiện.

Có lẽ vì đã sống trong nơi rừng sâu núi thẳm quá lâu, nên hắn lại cảm thấy con cá ngốc nghếch này có chút đáng yêu.

Vệ Bất Từ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, xoay người im lặng. Sự im lặng kéo dài khiến người ta bất giác sốt ruột. Cửu Lâu không nhịn được, thử thăm dò:

“Ân nhân…”

“Đừng gọi ta là ân nhân.”

Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp, xa cách, nhưng không còn lạnh lùng cứng nhắc như lúc ban đầu nữa.

Cửu Lâu sững người, rồi chợt hiểu ra. Đôi mắt trong veo ánh lên nét cười rạng rỡ, trông như mặt nước xuân lấp lánh dưới ánh nắng.

“Ta tên là Cửu Lâu, chữ ‘lâu’ trong ‘lâu dài’. Ở nhà, mẹ và ca ca đều gọi ta là Tiểu Lâu.”

Cô bé giao này mắt lấp lánh mong chờ, không chớp mắt nhìn hắn:

“Còn huynh thì sao? Ai mà chẳng có tên, đúng không?”

Tên ư…

Người nam nhân hơi khựng lại, rồi thản nhiên cúi xuống, tiện tay cho thêm củi vào bếp lửa.

“Vệ Bất Từ.”



So với tưởng tượng của hắn, tiểu giao này dễ nuôi hơn nhiều.

Không kén ăn, dễ chăm sóc, đưa gì ăn nấy, ăn cái gì cũng thấy ngon.

No bụng rồi là lăn ra ngủ, một giấc dưới nước có khi kéo dài đến mấy canh giờ, thỉnh thoảng còn phun vài chuỗi bọt nước.

Chỉ có một chuyện khiến hắn hơi đau đầu—

Con cá nhỏ này quá nhiều lời.

So với những lời đồn đại về loài nhân ngư đẹp đẽ mà lạnh lùng, con này… chẳng khác gì một con chim sẻ ríu rít suốt ngày.

“Tối nay ăn bánh bao trắng à? Thơm quá!”

“Khi nào mới được ăn cá nữa?”

“Hôm trước huynh mua trên chợ cái bánh gì ấy nhỉ, ngon lắm! Ta muốn ăn nữa!”

Vệ Bất Từ nghe vậy, khẽ ngước mắt lên. Trên gương mặt sắc lạnh của hắn thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

“… Bánh Thủy Quyết.”

“À, cũng giống nhau thôi.”

Hắn lắc đầu, giơ tay chặt phăng đầu con thỏ hoang, định bụng để sáng mai mang xuống trấn đổi lấy ít tiền.

Con cá nhỏ này dù nói nhiều nhưng hắn cũng không thấy phiền, chỉ lo lắm lời như vậy sẽ khiến người khác chú ý.



Đêm hôm đó.

Sau khi thay nước cho chiếc lu nơi tiểu giao trú ngụ, Vệ Bất Từ đang định đóng cửa nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng phụ nữ vang lên. Giọng nói mềm mại, mang theo vài phần ngượng ngùng lấy lòng.

“Vệ huynh đệ có ở nhà không?”

—Có người đến?

Từ ngày ở đây, ngoài Vệ Bất Từ ra, Cửu Lâu chưa từng thấy ai khác. Vì vậy, nàng không khỏi tò mò.

Nàng còn chưa kịp nhìn ra ngoài, đã nghe thấy một tiếng “Phù”—ngọn nến trong phòng bị Vệ Bất Từ thổi tắt.

“Ngủ đi.”

Giọng điệu vẫn lạnh lùng, xa cách cả ngàn dặm.

Người đến vào đêm khuya là Tô Tú, một quả phụ trẻ sống ở thôn gần đó. Nàng có nhan sắc, nhưng không may trượng phu qua đời sớm, lại không có con cái nương tựa.

Mấy tháng trước, Vệ Bất Từ lên núi săn bắn, vô tình cứu nàng thoát khỏi một con sói hoang. Từ đó về sau, Tô Tú hay tìm đến chỗ hắn.

Có điều, trước nay nàng chỉ đến vào ban ngày, mang theo ít thức ăn. Đây là lần đầu tiên nàng đến vào lúc đêm muộn như thế này.

Dù bị hắn lạnh nhạt từ chối, nàng vẫn không bỏ cuộc, cũng không có ý định rời đi.

“Ngủ rồi cũng không sao.”

Tô Tú khẽ nghiêng người, cố nhìn vào bên trong qua hàng rào đơn sơ, giọng có chút e dè, “Ta có mang ít bánh bao nhân thịt heo cho huynh. Sáng mai trước khi đi chợ ăn lót dạ nhé…”

Bên trong phòng, Vệ Bất Từ nhíu chặt mày, rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn.

“Đa tạ Lý nhị tẩu, nhưng ta đã chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai rồi. Nhị tẩu cứ giữ bánh bao lại mà dùng.”