Nhược Thủy là nguồn sống, quanh đây tôm cá dồi dào, giao nhân kết giao với cá cũng là chuyện thường tình.
Nhưng không biết vì sao, đối diện với ánh mắt đáng thương của tiểu giao, miếng thịt cá đã kề sát môi lại không tài nào nuốt trôi.
Cuối cùng không chịu nổi ánh nhìn ấy, nam nhân đành khẽ mím môi, như thể đã nhận mệnh.
“Xin lỗi, ta tùy tiện bắt cá, không biết hai người quen nhau.”
Đang định nghĩ cách bù đắp, nhưng chợt nhận ra con cá trên que tre đã nướng chín vàng, chỉ có thể thuận theo sự đã rồi.
“Nó đã chín rồi, thu xếp hậu sự đi.”
Lời còn chưa dứt, hắn liền thấy ánh mắt Tuế Cửu bỗng sáng rỡ, khiến hắn vô thức cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Tuế Cửu nhanh tay lẹ mắt, vừa nghe thấy cho phép liền lập tức chộp lấy con cá nướng chín.
Môi nàng khẽ bĩu, đuôi mày rủ xuống, trông như sắp khóc đến nơi.
Nam nhân mím môi, đang phân vân có nên chân thành an ủi nàng vài câu hay không, thì ngay khoảnh khắc sau lại trơ mắt nhìn con cá bị nàng nhét thẳng vào miệng.
”…”
Không phải nói bạn bè sao? Cớ gì lại ăn ngon lành, vẻ mặt còn đầy vẻ hưởng thụ thế kia?
Bấy giờ hắn mới nhận ra điều gì đó, ánh mắt sâu xa nhìn tiểu giao.
Chỉ e rằng, có vài con người cá tự nhận bạn bè chẳng qua là giả, thực chất là đói bụng mới đúng.
“Ngươi là cá, sao lại ăn cá?”
Hắn ngừng một lát, mới hạ giọng hỏi: "Bạn của ngươi, ăn có ngon không?”
Đúng lúc này, một chiếc xương cá mắc ngang cổ họng, Tuế Cửu ho sặc hai tiếng, do dự trả lời.
“Ta không tính là cá…” Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, hiển nhiên là có chút chột dạ, “Ta là người cá…”
Hắn bất đắc dĩ nghẹn lời, cũng không định so đo chuyện nhỏ nhặt với nàng, chỉ tùy ý hất cằm.
“Ăn đi.”
Dù sao con cá này, vốn cũng định để cho nàng.
Chẳng qua không ngờ rằng, chỉ một con cá thôi mà đã có thể dỗ nàng vui vẻ đến vậy, quả nhiên là một con cá ngốc nghếch.
Nhớ lại ánh mắt bừng sáng khi nàng ăn cá, hắn bỗng liên tưởng đến bầu trời trên đỉnh Nguy Lâu ở Thượng Kinh, nơi những vì sao tựa hồ chỉ cần với tay là chạm đến.
Cũng giống như… một người nào đó.
Bên bờ Nhược Thủy.
Một bé gái chừng năm, sáu tuổi chân trần ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc rống lên, từng tiếng nức nở đứt gan đứt ruột.
“Ca ca không cho ta cá, ca ca xấu xa!”
Thiếu niên sững người, hiển nhiên không ngờ chỉ vì một con cá mà nàng có thể khóc đến mức này.
“Ta…”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết làm sao để dỗ dành tiểu cô nương này, hắn đành chịu thua, tiến lên ngồi xổm trước mặt nàng, đưa con cá nướng trong tay ra.
“Đừng khóc nữa, cho ngươi hết đấy…”
Lời còn chưa dứt, con cá đã bị nàng chộp mất, bên tai vang lên tiếng cười giòn tan như chuông bạc.
“Ngươi thua rồi! Tối nay khi phụ thân hỏi bài, ngươi phải giúp ta!”
Thiếu niên sững lại, bất đắc dĩ thở dài.
“Tuổi còn nhỏ, sao đã biết lừa người rồi?”
Bé gái không chịu thua, ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh đầy kiêu ngạo nhưng chẳng hề khiến người khác chán ghét, ngược lại càng thêm đáng yêu tinh nghịch.
“Tuổi đã lớn, sao lại dễ bị lừa thế?”
Cơ thể bé nhỏ bị thiếu niên nhấc bổng lên, làm bộ như muốn ném nàng lên không trung, nhưng rơi xuống vẫn vững vàng đón lấy không sai một ly.
Cứ thế lặp đi lặp lại, khắp bốn phía tràn ngập tiếng cười trong trẻo của nàng.
…