Dưới ánh trăng bàng bạc, Cửu Lâu khẽ động đậy, muốn nhổm người lên nhìn ra ngoài, nhưng Vệ Không Từ chỉ liếc mắt một cái đã khiến nàng ngoan ngoãn rụt lại.
“Ngươi xem ngươi đi, đã nói đừng gọi ta Nhị Tẩu, ta sớm đã không còn liên quan gì tới Lý gia…”
Tô Tú có chút sốt ruột, nhưng nghĩ đến mục đích của mình tối nay, nàng lập tức thu lại vẻ căng thẳng, đổi sang giọng điệu e lệ, dịu dàng:
“Hôm nay ta nghe người ta nói… Trong núi mấy ngày nay dường như có tiếng nữ nhân, ta nghĩ Vệ huynh đệ quanh năm sống một mình ở đây, làm sao lại có cô nương nào xuất hiện? Hay là… bị quỷ ám?”
Nam nhân khẽ mím môi, vô thức liếc về phía sau.
Người cá ban đầu còn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nàng lập tức nhíu đôi mày cong cong như trăng non, tỏ vẻ không phục.
“Ta mới không phải…”
Lời chưa kịp thốt ra, miệng đã bị bàn tay lành lạnh của Vệ Không Từ che lại.
Cửu Lâu không vui, giãy giụa một chút, nhưng khi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của hắn, nàng đành ngậm miệng, không cam lòng mà cụp mắt xuống.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, là đôi môi của người cá.
Chỗ tiếp xúc khẽ nóng lên, nhưng nam nhân làm như không có chuyện gì, chỉ hạ giọng cảnh cáo:
“Không được lên tiếng. Nếu bị người ta phát hiện, ta lập tức đưa ngươi về Nhược Thủy.”
Nói xong, hắn buông tay ra, quan sát phản ứng của nàng.
“… Biết rồi.”
Cửu Lâu nhỏ giọng lầm bầm, không tình nguyện thu người vào trong nước.
Vệ Không Từ đậy nắp lu nước lại, che đi bóng dáng người cá, rồi mới xoay người ra mở cổng viện. Nếu không cho Tô Tú vào nhìn một vòng, nàng ta chắc chắn sẽ tìm cách lén lút quay lại điều tra.
Cửu Lâu còn nhỏ, lại chẳng sợ người, đến lúc đó không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Vừa mở cổng viện, hắn đã thấy Tô Tú đứng đó, trên tay cầm một chiếc giỏ tre, váy áo thêu hoa mới tinh, trông vô cùng chỉn chu.
Ánh trăng chiếu xuống khiến gương mặt tuấn tú, cương nghị của Vệ Không Từ càng thêm sắc nét. Đai lưng quấn hờ, thấp thoáng lộ ra bờ vai rộng và cơ bắp rắn rỏi.
Tô Tú lập tức đỏ mặt, hai chân có chút run rẩy, lòng thầm mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra e lệ, siết chặt tay nắm giỏ tre, cúi đầu thẹn thùng:
“Đi đường núi lâu như vậy, cổ họng có chút khô… Vệ huynh đệ, không mời ta vào uống ly trà sao?”
Vệ Không Từ nhíu mày, trong mắt lóe lên tia không kiên nhẫn.
“… Vào đi.”
Tô Tú vui sướиɠ trong lòng nhưng vẫn giả vờ rụt rè, từng bước theo hắn vào trong viện. Vừa bước qua cửa, ánh mắt nàng đã không ngừng đảo quanh, dường như sợ từ đâu đó sẽ xuất hiện một nữ nhân giành mất người trong lòng nàng.
Mấy năm trước, Nhị Lang nhà họ Vệ từng theo cha buôn bán bên ngoài, sau đó vì biến cố trong nhà mà ẩn cư nơi thâm sơn. Đến nay đã hai mươi sáu, vẫn chưa cưới vợ.
Người này tính tình lạnh lùng, ít khi cười nói, nhưng dáng dấp lại quá mức xuất chúng. Cô nương trong thôn để ý đến hắn cũng không ít.
Nàng ta phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể tiếp cận được hắn, sao có thể để một con hồ ly tinh nào đó chen ngang!
Vệ Không Từ bước vào nhà trước, nhìn quanh một lượt thấy vẫn an ổn, lu nước che đậy kín đáo, trong lòng mới thoáng yên tâm.
Cửu Lâu tối nay xem ra cũng rất biết nghe lời.
Người nhẹ nhàng thở ra không chỉ có hắn, mà còn cả Tô Tú phía sau.