Thập Niên 80: Pháp Sư Phương Đông Bạo Phú

Chương 12

Bà Rachel tự tay mở cửa, chất đồ lên xe cho David, dặn dò anh ta mau về nhà chăm sóc các con, đừng để vợ phải lo lắng.

Trở về nhà với tình yêu thương chan chứa từ mẹ, David thấy lòng ấm áp lạ thường. Thế nhưng, nỗi lo về việc mẹ sẽ sớm bị cậu “mặt trắng” kia cướp mất vẫn ám ảnh anh ta.

David: Mình sẽ không chịu thua đâu! Dù không đấu lại tên nhóc mặt non ấy cũng chẳng sao. Nhà mình vẫn còn “bản sao” của bố—bé John cơ mà!

Hừm hừm… Tuần sau tụ họp, nhất định mình sẽ đánh bại cậu ta.

Với quyết tâm sục sôi, David tin rằng mình sẽ chiến thắng. Tên nhóc kia dù đẹp trai đến mấy cũng không thể sánh được với tình yêu bền chặt của cha mẹ anh ta.

...

Nhan Thừa cũng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng hoàn toàn không nhận ra David có ác cảm với mình.

Dù sao thì, trong lòng anh, bà Rachel chỉ đơn thuần là hình ảnh của một người bà hiền hậu, chẳng hề nảy sinh chút ý nghĩ gì vượt quá giới hạn.

Hơn nữa, anh chưa từng có ý định bám trụ lại đây để xin thẻ xanh hay gì cả. Điều duy nhất Nhan Thừa muốn là sớm tốt nghiệp rồi về nhà ăn bám sống qua ngày thôi.

Chính vì xem bà Rachel như bà nội, anh mới có thể thoải mái nũng nịu, đáng yêu mà không chút ngại ngần. Có lẽ cũng nhờ vậy mà mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết nhanh chóng.

...

"Trẻ con lớn lên luôn đi kèm với ốm đau, nhưng đó là một phần cần thiết của quá trình trưởng thành. Bà Rachel đừng quá lo lắng, y học bây giờ phát triển lắm, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Nhan Thừa kịp thời nói đôi lời an ủi, nhưng sự chân thành của anh không chỉ gói gọn trong mấy câu đơn giản ấy.

Bà Rachel thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì đúng thật, y học hiện đại rồi, trẻ con không dễ gặp chuyện nghiêm trọng đâu.

"Ngày mai không có buổi họp mặt gia đình, mấy nguyên liệu tôi chuẩn bị cũng còn đó. Nhan này, cậu có muốn đi ăn cùng tôi không? Chúng ta có thể ra công viên làm một buổi dã ngoại." Bà Rachel không muốn ở một mình, liền ngỏ lời mời.

Dĩ nhiên, Nhan Thừa đồng ý ngay. Tiện thể đi dạo phố, ngắm nghía xung quanh cũng thú vị.

Cuối tuần, Nhan Thừa cùng bà Rachel ra công viên dã ngoại, nhân tiện làm quen với một vài cư dân gần đó.

Dù quốc gia này có khác biệt về hoàn cảnh, nhưng phép tắc ứng xử thì ở đâu cũng có thể áp dụng.

Nếu không có người bản địa dẫn dắt, Nhan Thừa khó mà hòa nhập vào những mối quan hệ nơi đây, thậm chí cơ hội để quen mặt cũng chẳng dễ có.

Nhan Thừa vốn không có nhiều tiền, nhưng bà Rachel chẳng hề tỏ thái độ khinh miệt. Bà ấy dẫn anh đi mua sắm, chỉ chỗ mua đồ dùng sinh hoạt với giá phải chăng, dặn anh siêu thị nào bán đồ rẻ.

Thậm chí, bà ấy còn kể về các chợ đồ cũ và những khu chợ trời, nơi có thể tìm được nhiều món hời.

Không thể phủ nhận rằng, phụ nữ trung niên ở quốc gia nào cũng có những bí quyết sinh hoạt riêng của mình.

Nhan Thừa ghi nhớ hết, biết chỗ giặt đồ, chỗ mua sắm, thậm chí còn để ý xem sau này muốn mua quà về cho bố mẹ thì nên tìm ở đâu.

"Ồ, bà Rachel, bà đúng là bậc thầy trong cuộc sống đấy!" Nhan Thừa không kiềm được sự thán phục. Lúc này, anh đã mặc bộ đồ thể thao mà David để lại, toàn là đồ hồi cấp ba.

Dù có hơi lỗi thời, nhưng ít nhất cũng không bị lạc quẻ. Nếu mặc đồ từ quê mang sang, chắc chắn anh sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

Hơn nữa, đồ thể thao thì không bao giờ lỗi mốt, kiểu dáng cũng chẳng khác nhau mấy.