Thập Niên 80: Pháp Sư Phương Đông Bạo Phú

Chương 11

Nhan Thừa cảm động vô cùng.

Thực lòng mà nói, anh đang rất cần quần áo. Mới phát hiện ra 200 đô mà gia đình cho không đủ trang trải trong một tháng.

Vì thế, anh cứ liên tục buông lời cảm kích.

Bà Rachel chưa từng gặp ai giỏi ăn nói như anh.

Dù Louis – cậu du học sinh Pháp – nói năng cũng rất duyên dáng, nhưng chưa bao giờ khiến bà cảm thấy ấm lòng như thế này.

Đúng lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, David, con trai cả của bà Rachel, lái xe đến thăm mẹ.

Nhìn thấy mẹ mình cười tươi, trò chuyện sôi nổi với một cậu trai trẻ, mặt còn hơi đỏ lên vì ngượng, David lập tức nghĩ thầm:

"Ôi trời, tên nhóc này… chẳng lẽ định làm cha dượng của mình sao?"

Hình ảnh trước mắt khiến David cảm thấy… đầy nguy cơ.

David đã ngoài ba mươi, kết hôn từ lâu và có hai đứa con. Anh ta không thể chấp nhận nổi việc ở tuổi trung niên bỗng dưng xuất hiện một người cha dượng chưa đến hai mươi tuổi…

Chỉ nghĩ đến thôi, David đã cảm thấy không thể chịu nổi!

Nhưng rồi anh ta lại nghĩ đến mẹ mình—một mình bà vất vả nuôi nấng anh ta trưởng thành, bây giờ tuổi đã cao, chẳng lẽ anh ta lại ích kỷ đến mức ngăn cản bà tìm kiếm hạnh phúc hay sao?

David trăn trở đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm lại. Cái đầu bắt đầu hói vì suy nghĩ quá nhiều giờ cũng đau nhức không thôi.

Bà Rachel nghe tiếng cửa mở, cứ tưởng là du học sinh trở về, nhưng không nghe thấy tiếng động nào khác. Quay đầu nhìn, bà ấy ngạc nhiên khi thấy con trai mình. Hôm nay mới là thứ Sáu, ngày mai mới đến lịch tụ họp gia đình, sao con trai lại về sớm thế?

"David, sao con lại về sớm vậy?" Bà Rachel không kìm được mà hỏi. Câu hỏi cũng chẳng có gì sai, bà ấy chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra hay không.

Thế nhưng, khi lọt vào tai David, câu hỏi ấy lại chẳng khác gì lời trách móc: "Sao con về không đúng lúc, chẳng báo trước gì cả," như thể anh ta đã vô tình bắt gặp một điều không nên thấy.

David không thể kìm nén được nữa. Anh ta thầm nghĩ: Xong rồi, xong thật rồi… chắc chắn là sắp có “bố dượng trẻ” thật rồi. Xem kìa, mẹ đã bắt đầu thiên vị cậu ta rồi.

Rõ ràng sở hữu bộ râu quai nón mà bao người đàn ông ao ước, cùng thân hình cao lớn, nhưng giờ phút này, David chỉ muốn ôm đầu khóc nức nở.

"Hu hu hu… Mẹ ơi, con không sao đâu. Con chỉ muốn về báo với mẹ là tuần này nhà con không tham gia buổi tụ họp gia đình được. Bé Jenny bị ốm, khóc mãi không thôi, ngày nào cũng quấy khóc. Bọn con đã đặt lịch hẹn với bác sĩ nhi rồi."

Đôi mắt đỏ hoe, David nhào vào lòng mẹ, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ trước mặt.

Bà Rachel vội vàng ôm chặt lấy con trai, dịu dàng xoa đầu anh ta. Đã lớn thế này rồi mà vẫn nũng nịu như trẻ con, vẫn mãi là đứa trẻ của mình thôi.

"Ôi, bé Jenny tội nghiệp của bà… Chúa sẽ phù hộ cho con bé mau khỏe lại. Con có cần mẹ giúp gì không? Mẹ có thể giúp con trông bé John."

David lau nước mắt, cảm kích nói:

"Cảm ơn mẹ. Bé John phải đi khám răng, tuần sau bọn con sẽ lại về thăm mẹ."

Nghe con nói vậy, bà Rachel vội vàng thu dọn đồ đạc: trái cây tươi vừa mua, bánh tart mới nướng, thêm mấy túi bánh quy và kẹo mà bà ấy đã chuẩn bị sẵn cho buổi tụ họp cuối tuần.

"Mang hết những thứ này về đi, mong lũ trẻ sớm khỏi bệnh. Yên tâm, Chúa sẽ phù hộ cho bọn trẻ."