Thập Niên 80: Pháp Sư Phương Đông Bạo Phú

Chương 10

Đến giờ ăn tối, Nhan Thừa gặp những du học sinh khác.

Louis, cậu bạn đến từ Pháp, có mái tóc nâu xoăn, đôi mắt xanh thẳm, trông vô cùng điển trai. Louis là sinh viên trao đổi ngành nghệ thuật.

Pierre, du học sinh Nam Phi, thì học ngành y. Ngoài ra còn một người hiếm khi xuất hiện, nghe nói rất ít khi về phòng trọ.

Chỉ là một cuộc gặp gỡ đơn giản, mọi người chỉ gật đầu chào nhau, chẳng ai tỏ ý muốn làm quen thêm. Ai nấy đều có cuộc sống và những mối quan tâm riêng.

Nhan Thừa cũng chỉ gặp mặt các bạn cùng nhà như vậy, rồi bị cuốn vào guồng quay của cuộc sống du học một cách bất đắc dĩ.

Vậy mà chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, anh đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống nơi đất khách.

Đừng tưởng người hay khóc là yếu đuối, chính Nhan Thừa mới là người hòa nhập nhanh nhất!

Anh thậm chí đã hoàn tất thủ tục nhập học, chỉ còn chờ đến thứ Hai tuần sau để chính thức bắt đầu kỳ học mới. Sách vở cần dùng cũng đã nhận đủ cả.

Dù sao thì các giáo viên và nhân viên của trường đại học MLJ cũng đã biết đến cậu du học sinh đến từ phương Đông bí ẩn này. Thậm chí, anh còn hỏi thăm về học bổng toàn phần.

Sự tự tin để bước ra ngoài thế giới của Nhan Thừa phần nào nhờ vào sự giúp đỡ của bà chủ nhà, phần còn lại là nhờ… mặt dày không ngại ngần.

Anh vẫn chưa có dịp đi mua sắm quần áo, nên trang phục trông khá đặc biệt.

Nhưng chuyến đến trường không hề vô ích, ít nhất anh cũng đã quen với bác bảo vệ Tom.

Trừ hiệu trưởng ra, gần như anh đã gặp đủ các nhân viên trong trường.

Nhan Thừa nhanh chóng nổi tiếng với biệt danh "Cậu trai phương Đông nhiệt huyết".

Bà Rachel có một cuốn sổ tay nhỏ viết tay, bên trong là những hướng dẫn sinh tồn dành cho du học sinh. Cuốn sổ này đã được bà ấy truyền lại qua hơn chục thế hệ du học sinh, mỗi năm lại bổ sung thêm vài điều mới.

Thậm chí, nó còn có cả sơ đồ chỉ đường ra ga tàu điện ngầm và những bức vẽ đơn giản hướng dẫn cách đi siêu thị.

Vừa về đến nhà, Nhan Thừa lập tức chạy đến bên bà Rachel.

Nhìn người phụ nữ lớn tuổi với vẻ mặt nghiêm nghị ấy, anh không ngờ bà lại có một tâm hồn trẻ trung và tỉ mỉ đến vậy.

"Bà Rachel, ôi trời, cuốn sổ tay hướng dẫn du học sinh của bà thật tuyệt vời! Tạ ơn Chúa, nếu không có nó, cháu chẳng biết phải đến trường thế nào, hay làm sao để sinh tồn ở đất nước xa lạ này. Cuốn sổ này đáng lẽ phải được xuất bản! Cháu tin rằng bất kỳ du học sinh nào cũng sẵn sàng bỏ tiền ra mua nó."

Nhan Thừa nói với vẻ mặt chân thành, lời lẽ đầy cảm kích, không hề là khách sáo.

Bà Rachel nghe mà đỏ cả mặt.

"Ôi Chúa ơi, cậu đúng là biết cách ăn nói quá đấy! Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ là những điều đơn giản thôi mà."

"Đừng khiêm tốn thế chứ ạ. Chỉ là người khác không có đôi tay khéo léo và tấm lòng chu đáo như bà thôi."

Nhan Thừa nói rất nghiêm túc, lại còn tiện tay giúp bà làm mấy việc vặt.

Bà Rachel vui ra mặt.

Nhìn cậu du học sinh gầy gò, túng thiếu trước mặt, bà chợt nghĩ đến mấy bộ đồ thể thao cũ của con trai mình. Chúng đã được giặt sạch sẽ, bà định mang ra chợ đồ cũ bán, nhưng giờ lại đổi ý.

"Nhan này, tôi có mấy bộ quần áo cũ vẫn còn sạch sẽ. Không biết cậu có cần dùng không?"

"Bà Rachel xinh đẹp, nhân hậu, chẳng lẽ bà là thiên thần hạ phàm sao? Cháu không ngờ người nước ngoài đầu tiên cháu gặp ở đất nước này lại là hiện thân của một thiên thần!"