Hoàn toàn làm như không thấy người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông bị lờ đi cũng không bực mình, tuy anh chán ghét Cố Tín Nhiên, nhưng anh không thể phủ nhận, gã chăm sóc Tiêu Nhuyễn Nhuyễn rất tốt.
Anh tự biết rằng bản thân anh không thể nào hành động tinh tế tỉ mỉ như vậy được, cho nên anh quyết định án binh bất động, với tình trạng hiện tại, nếu anh tùy hứng, rất có thể sẽ khiến Nhuyễn Nhuyễn phải chịu khổ cùng anh.
Anh chịu khổ thêm cũng không sao, chứ anh không nỡ để cô gái nhỏ chịu khổ theo mình.
Bên kia, Cố Tín Nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, trong một khoảnh khắc gã và Lâm Yến Chi nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, không tiếp tục tỏ thái độ đối đầu nữa. Mà ai cũng coi như không thấy đối phương, nhưng lại ăn ý phân công hợp tác, cùng nhau chăm sóc cô gái nhỏ.
Những chuyện phong hoa tuyết nguyệt cứ để ra ngoài rồi tính. Đây là sự tự giác mà người trưởng thành nên có.
Nhuyễn Nhuyễn không có quyền lên tiếng quả thật được chăm sóc tốt chưa từng thấy.
Tuy rằng thức ăn thiếu thốn, rất khó no bụng, nhưng có hai người cùng nhau nhường phần ăn cho cô, cô còn không cần làm việc, cả ngày lười biếng nằm nhoài trên tảng đá lớn phơi nắng, nói một cách hoa mỹ chính là bổ sung canxi.
Thế nhưng cũng chẳng thấy cô tiết kiệm miếng ăn nào cho hai người, hai người đã được chứng kiến cái gọi là bản năng giữ đồ ăn sau khi chịu đói.
Hai người ngầm hiểu tách ra canh chừng Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, bởi vì sợ chuyện rắn độc lần trước lại xảy ra, cho nên hai người bắt đầu phối hợp ăn ý.
Ban ngày, Lâm Yến Chi lấy cớ tìm thức ăn mà đến đây, ban đêm, Cố Tín Nhiên lặng lẽ quay lại cùng Tiêu Nhuyễn Nhuyễn ngủ.
Cứ như vậy, hai người coi như đã kết giao tình cách mạng ngắn ngủi, đặt nền móng nhất định cho câu chuyện tương thân tương ái (tương ái tương sát) ngày sau.
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn được hai người chăm sóc rất chu đáo, chỉ có điều thức ăn hơi ít, vị hơi dở.
Hôm nay, Lâm Yến Chi đến thăm cô, phát hiện tâm trạng cô sa sút, không nói một lời, chẳng có linh hoạt như thường ngày, chỉ ngồi đó một mình, buồn bã ngẩn ngơ.
Thấy Lâm Yến Chi lại gần, cô cũng chỉ ngây người nhìn anh, không nói một lời. Lâm Yến Chi có chút lo lắng, sợ cô ở trong hoàn cảnh này lâu dần mà sinh bệnh.
Có điều sau khi nghe yêu cầu của Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, anh liền dở khóc dở cười, con nhóc này đúng là thèm ăn, nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô, anh thật sự không nhẫn tâm từ chối, đành phải dẫn cô đi tìm thức ăn.