Một thanh chocolate của anh có thể đổi lấy thân thể của thiếu nữ, Cố Tín Nhiên còn vô sỉ hơn, thậm chí chocolate cũng không có, có thể chỉ là một trái cây gì đó, một củ sen. Vậy mà cũng có thể đổi lấy cái ôm ấm áp của thiếu nữ.
Bảo bối vô giá ở bên ngoài lại bị người ta sỉ nhục như vậy ở đây, trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa giận. Rồi anh lại giận dữ vì thiếu nữ này không có lòng tự trọng. Nhưng anh cũng không thể trách cứ, dù sao trước sống chết, tự trọng chẳng đáng một xu.
Nhuyễn Nhuyễn: “Anh không cần hôn em một cái sao? Nhưng em không còn gì cho anh nữa rồi, em đã ăn hết chocolate rồi.”
Lâm Yến Chi trìu mến ôm Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, vừa nhẹ nhàng vỗ vai cô, vừa an ủi.
Lâm Yến Chi: “Nhuyễn Nhuyễn, em không cần phải làm vậy đâu, anh biết em không phải là loại con gái đó. Em đừng lo, anh sẽ chăm sóc cho em, anh sẽ đưa em ra ngoài, anh sẽ đưa em đến gặp bố của anh.”
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh, cái tên này sao lại quái dị như vậy, lúc trước cô còn rầu rĩ, sao có người chẳng thèm nhìn mặt đã phản đối kịch liệt chuyện liên hôn, con gái đều có tâm lý từ chối người khác, chứ có ai chấp nhận mình bị người ta từ chối bao giờ?
Còn bản thân cô lại lười động chân động tay, nếu có người để sai khiến thì hà cớ gì mà không dùng, bản thân còn có thể thoải mái nữa mà, cô vốn không hề ngại ngùng, cô biết rõ, có đôi khi tình yêu nghĩa là đặc biệt, nghĩa là sự sáng rực giữa cuộc đời của đối phương, không hề phai nhạt theo thời gian, chỉ càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Tình cảm giữa người với người vốn dĩ là bên nào bỏ ra nhiều hơn, bên đó sẽ càng không nỡ rời đi.
Suy cho cùng bản thân đã bỏ ra nhiều tâm sức và tài nguyên như vậy, làm sao có thể chấp nhận đối phương không thuộc về mình chứ?
Mà Tiêu Nhuyễn Nhuyễn hiển nhiên là một kẻ cướp đoạt, nhưng cô sẽ cho đối phương trải nghiệm tốt nhất, đủ để hồi tưởng cả đời.
Bây giờ Lâm Yến Chi lại muốn đưa cô về nhà ra mắt phụ huynh, không biết nếu anh biết cô chính là đối tượng xem mắt mà anh đã từ chối thì có cảm thấy mình là một tên ngốc không nhỉ?
Cố Tín Nhiên đảm đang chuẩn bị bữa sáng đơn giản, gã định đến gọi Tiêu Nhuyễn Nhuyễn qua ăn cơm, kết quả lại thấy hai người hòa thuận cùng nhau bóc rau thủy sinh trên đá ven sông.
Tâm trạng tốt đẹp thoáng chốc biến mất, tựa như bảo bối của mình bị người ta dòm ngó, chuẩn bị cướp đi.
Gã chạy ào đến, kéo bàn tay nhỏ của Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, dùng vạt áo mình lau sạch sẽ, rồi dắt tay cô đi về phía đống lửa.