Xuyên Nhanh: Hì Hục Đào Góc Tường

Quyển 1 - Chương 15: Em gái liễu yếu đào tơ đào góc tường trong trò chơi sinh tồn

Lâm Yến Chi cứ tưởng rằng sẽ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn co ro run rẩy vì sợ hãi, thấy anh quay lại thì sẽ kích động chạy đến ôm chặt anh.

Lâm Yến Chi: “...”

Anh bước thật nhẹ, chậm rãi đến gần thiếu nữ, nhìn vẻ mặt bình yên ngủ say sưa của cô, trong lòng vui mừng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ được ánh trăng chiếu rọi, tựa như một nàng tiên thánh khiết, khiến người ta không dám mạo phạm.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi lên hai người còn đang say ngủ, bên cạnh là Cố Tín Nhiên đã dậy từ sớm, vừa mới hái quả xong, vui vẻ chạy đến gặp người trong lòng.

Cố Tín Nhiên: “...”

Nhìn hai người trước mặt đẹp đôi như kim đồng ngọc nữ, gã bỗng thấy mình trở nên thừa thãi. Ngay giây tiếp theo, Cố Tín Nhiên phản ứng lại, cơn giận lập tức xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, gã tức giận bước lên hai bước, túm lấy Lâm Yến Chi.

Lâm Yến Chi bỗng chốc tỉnh mộng, nhìn Cố Tín Nhiên đứng đây, đầu óc anh trống rỗng, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ đột nhiên nhớ ra tên Cố Tín Nhiên trước mặt giờ là tình địch của mình.

Hai người nhìn nhau, ăn ý không nói gì, trực tiếp lôi kéo người kia cách xa Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, sau đó hai người lao vào đánh nhau.

Tiếng đánh nhau kịch liệt khiến Tiêu Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ ngon giấc bực bội mở mắt.

Cô mơ màng ngái ngủ, phát hiện hai người đang đánh nhau cách đó không xa. Cô bỗng cảm thấy khó hiểu, mình còn chưa làm gì mà hai người họ đã đánh nhau rồi, nhìn cảnh tượng chiến đấu kịch liệt của bọn họ, cô cảm thấy mình thật dư thừa.

Nhuyễn Nhuyễn: “Hay là em đi nhé?”

Hai người chú ý tới Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, lập tức tách ra, mỗi người đứng một bên, Tiêu Nhuyễn Nhuyễn nhìn hai người trước mặt, chỉ cảm thấy thái dương nhói lên, sao bọn họ lại gặp nhau sớm vậy, cô vốn định từ từ, dù sao nhiệm vụ ở thế giới này cũng không gấp gáp hay khó nhọc. Ai ngờ lật thuyền nhanh như vậy.

Nhưng đã như vậy rồi, cô cũng không muốn tốn nhiều tâm tư nữa, chỉ cần giữ chặt trái tim nam chính là được, những thứ khác không quan trọng.

Nghĩ đến đây, bụng cô đúng lúc phát ra tiếng rột rột.

Lâm Yến Chi nghĩ đến việc mình chưa chuẩn bị bữa sáng cho Nhuyễn Nhuyễn, bỗng cảm thấy có chút sai sót.

Cố Tín Nhiên vội vàng đi tới, ôm Nhuyễn Nhuyễn đi về phía bờ sông.

Cố Tín Nhiên: “Nhuyễn Nhuyễn, em cứ rửa mặt trước đi, anh mang theo trái cây đến rồi, còn có củ sen mà anh tìm được từ mấy đóa sen ở sông nhỏ, cũng có thể hầm canh sen cho em uống.”