Nhuyễn Nhuyễn: “Ồ! Thật sao? Có củ sen ăn rồi! A Nhiên, anh giỏi quá, ở chỗ này mà cũng tìm được sen.”
Giọng nói khen ngợi trong trẻo, mềm mại, ngọt ngào khiến đối phương cảm thấy tất cả những gì mình làm đều thật đáng giá.
Cố Tín Nhiên lâng lâng trước ánh mắt sùng bái của thiếu nữ, chỉ cảm thấy càng có động lực hơn, gã nhất định phải tìm thêm nhiều thứ để lấy lòng Nhuyễn Nhuyễn.
Lâm Yến Chi đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, bầu không khí của hai người họ rất tốt, chỉ có anh là rụt rè.
Cố Tín Nhiên bận rộn chuẩn bị đồ, Lâm Yến Chi nhìn Tiêu Nhuyễn Nhuyễn đang rửa mặt bằng nước sông, không cam lòng hỏi cô về chuyện của Cố Tín Nhiên.
Lâm Yến Chi: “Nhuyễn Nhuyễn, em ở bên cạnh Cố Tín Nhiên là vì gã đã ép buộc em sao?”
Nhuyễn Nhuyễn: “Anh đừng hỏi nữa, bây giờ anh chỉ muốn sống sót trở về nhà thôi.”
Lâm Yến Chi: “Nói vậy tức là em thật sự bị gã ép buộc đúng không? Thằng khốn này, anh biết mà, hai người mới đến cũng không thân thiết, sao lại đột nhiên ở bên nhau, thằng cầm thú, nó dám cưỡng ép em à?”
Nhuyễn Nhuyễn: “Anh đừng nói nữa, bây giờ em rất tốt, hơn nữa em cũng không cần anh quan tâm, chẳng phải anh có người mình thích sao? Anh chạy đến quản chuyện của em, Triệu Ninh Ninh sẽ buồn đấy.”
Lâm Yến Chi: “Anh, anh không có, Nhuyễn Nhuyễn, anh không có ý gì với Triệu Ninh Ninh hết, em đừng hiểu lầm.”
Nhuyễn Nhuyễn: “Ừ, em biết rồi, nhưng em đã có A Nhiên rồi, anh ấy có thể bảo vệ em bình an trở về nhà.”
Lâm Yến Chi: “Nhuyễn Nhuyễn, em, thật ra em cũng không thích gã đúng không?”
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn không nói gì, chỉ tiếp tục dùng tay chải mái tóc dài như rong biển.
Lâm Yến Chi: “Nhuyễn Nhuyễn, em không cần miễn cưỡng ở bên cạnh gã, anh có thể giúp em, anh sẽ đưa em về nhà.”
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn tò mò nhìn anh, ánh mắt trong veo không chút tạp chất của cô nhìn thẳng vào lòng người.
Nhuyễn Nhuyễn: “Ý của anh là, anh có thể không cần bất cứ thứ gì của em, chỉ muốn chăm sóc em và đưa em về nhà sao?”
Lâm Yến Chi: “Anh và Cố Tín Nhiên không giống nhau, anh chỉ muốn chăm sóc cho em thôi, Nhuyễn Nhuyễn, cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Nhuyễn Nhuyễn: “Lâm Yến Chi, hoá ra anh là người tốt! Em cứ tưởng anh là kẻ xấu!”
Lâm Yến Chi được phát thẻ người tốt chỉ cảm thấy đầu óc đầy dấu chấm hỏi, không biết mình tốt ở chỗ nào, có điều Nhuyễn Nhuyễn không bài xích anh, đó là một dấu hiệu tốt.