Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 4

Một màu mắt rất đặc biệt.

Gương mặt của người đàn ông ở khoảng cách gần hiện rõ đường nét sắc sảo, khí chất cao quý toát ra sự uy nghiêm không cần thể hiện bằng lời nói hay ánh mắt.

Rõ ràng là người kia đang ngước nhìn cậu, nhưng Thời Tinh lại có cảm giác bản thân bị ánh nhìn ấy đè nặng.

Nghĩ đến luồng tinh thần lực mạnh mẽ mà mình vừa cảm nhận được, lòng Thời Tinh căng thẳng hẳn lên, cậu đoán mình đã vô tình đυ.ng phải một nhân vật lớn nào đó của Đế Quốc. Lưng cậu cứng đờ, vội vã loạng choạng đứng dậy.

Người đàn ông lại đỡ cậu thêm một lần nữa.

Bàn tay chìa ra có các khớp rõ ràng, bên ngoài ngón út có một nốt ruồi đỏ nhỏ.

Khi Thời Tinh đứng thẳng dậy, bị vây quanh bởi hàng loạt quân nhân chỉnh tề nghiêm ngặt, cậu cảm nhận rõ ràng hơn áp lực vô hình từ kỷ luật quân đội cũng như sự tôn nghiêm toát ra từ địa vị đặc biệt của người đàn ông kia.

"Xin lỗi đã va phải ngài, tôi… không cố ý." Thời Tinh lên tiếng xin lỗi.

"Người Lam Tinh à?" Người đàn ông dùng ngón tay dài gõ nhẹ lên tay vịn, hỏi tiếp, "Cãi nhau với người giám hộ sao?"

Ý thức được đối phương hiểu lầm mình vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, Thời Tinh thoáng khựng lại.

Không biết trả lời thế nào, cậu đành chuyển sang hỏi đường ra.

Người đàn ông không đáp, thay vào đó, người tùy tùng bên cạnh chỉ đường cho Thời Tinh, đồng thời lặng lẽ ngăn cách cậu ra khỏi người đàn ông.

Thời Tinh cảm ơn lần nữa, nói lời tạm biệt.

Nhìn ra Thời Tinh không muốn trả lời câu hỏi, người đàn ông cũng không ép buộc thêm, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại lời chào.

Hành động cao quý ấy, khi do anh thực hiện, lại trở nên vô cùng tự nhiên, như thể vốn dĩ là điều hiển nhiên.

Đi được một đoạn, Thời Tinh bị người tùy tùng đuổi theo, nhét vào tay một khối tinh thạch.

"Điện hạ bảo tôi đưa cái này cho cậu, bất kể thế nào, hy vọng cậu mau chóng quay về với người giám hộ."

Người Lam Tinh rất quý giá với Đế Quốc, quá trình trưởng thành cũng vô cùng khó khăn, vì thế quân đội luôn dành cho họ sự đối xử rất thân thiện.

Khối tinh thạch tỏa ra năng lượng dồi dào, đó là một viên tinh thạch cao cấp.

Nắm chặt nó trong tay, Thời Tinh cảm nhận được sự thiện ý hiếm hoi.

Ở khoảng cách không xa cũng không gần, bóng dáng người đàn ông ngồi thẳng tắp, không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Bất kể đối phương có nghe thấy hay không, Thời Tinh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Chờ đến khi bóng Thời Tinh khuất hẳn trong màu trắng của tuyết, một viên sĩ quan bước đến gần người đàn ông, báo cáo: "Điện hạ, lễ cưới đã bị hoãn."

Người đàn ông hơi nhướn mày.

"Phía trung tướng Lục Luật có chút vấn đề, hình như đang tìm ai đó trong phủ Thân Vương."

"Còn nữa, viện trưởng Tiết lại gửi mấy tin nhắn, nói hôm nay tuyết lớn quá, khẩn thiết yêu cầu ngài quay về phi thuyền nghỉ ngơi."

Nếu Thời Tinh lúc rời đi có chú ý kỹ, hẳn cậu sẽ phát hiện sắc mặt người đàn ông kia cũng chẳng khá hơn mình là bao.

Cũng là sắc mặt tái nhợt, tựa như cạn kiệt sức sống.

*

Ngày hôm đó, Thời Tinh quay về An Thành, nhưng không kịp về đến nhà.

Ngã xuống lớp tuyết dày, ngay trước khi đồng tử tan rã, Thời Tinh mơ hồ nhìn thấy một bông tuyết lấp lánh rơi vào mắt mình.

Cậu cảm giác… bản thân như đang bay lên cùng những bông tuyết giữa trời đất.

Thấp thoáng trong cơn mê, Thời Tinh cảm thấy mình đang trôi nổi trong không trung, khung cảnh quanh cậu từ từ lùi lại.

Lùi về Đế Đô, rồi trở về công viên trung tâm, Thời Tinh nhìn thấy cảnh tượng khi cậu rời đi, người đàn ông kia cũng ho vài tiếng, tuy không ho dữ dội như cậu, nhưng khi buông tay ra, lòng bàn tay đã vương vài giọt máu tươi. Người đàn ông rất bình thản, nhưng những người bên cạnh lại lập tức quỳ xuống thành hàng, đồng loạt khẩn cầu anh quay về phi thuyền nghỉ ngơi.

Cơ thể anh ta cũng không khỏe sao?