Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 5

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, cảnh tượng tiếp tục trôi ngược dòng. Thời Tinh thấy một nhóm chiến cơ màu đen hùng dũng bảo vệ phi thuyền xa hoa mang ký hiệu hoàng gia hạ cánh tại công viên trung tâm.

Cửa khoang mở ra, người tùy tùng đẩy chiếc ghế lơ lửng của người đàn ông tiến xuống. Khi đối diện với Thời Tinh, ánh mắt màu xám khói của anh khẽ dao động về phía trước, rồi vô tình nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong phút chốc, Thời Tinh bỗng cảm thấy đối phương thực sự nhìn thấy mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông ấy bước thẳng qua người cậu.

Dù đã mất đi năng lực, Thời Tinh vẫn cảm nhận được một luồng tinh thần lực mạnh mẽ và hỗn loạn từ góc độ của một y sư.

Cậu chưa bao giờ thấy tinh thần lực nào mạnh đến thế.

Cũng chưa bao giờ thấy tinh thần lực nào tồi tệ đến vậy, giống như một biển tinh thần đầy thương tích chằng chịt.

Người bình thường nếu bị rối loạn đến mức này thì đã không thể sống sót.

Anh ta...

Chưa kịp suy nghĩ thêm, những bông tuyết cuốn lấy Thời Tinh, tiếp tục kéo cậu trở về quá khứ.

Vừa bước ra khỏi phủ Thân Vương trước đó không lâu, cậu đã thấy người hầu tìm đến Lục Luật, trả lại chiếc hộp cho anh ta.

Biểu cảm sững sờ trên gương mặt Lục Luật khiến Thời Tinh phải quay đầu đi nơi khác, không muốn nhìn thêm.

Cảnh tượng tiếp theo là Lục Luật và Tất Thư đang trò chuyện thân mật với nhau.

Quá khứ lại tiếp tục tua ngược. Cậu nhìn thấy hình ảnh nhân viên y tế, người phụ trách chăm sóc mình, không đành lòng nên đã báo tin cho cậu hai ngày trước lễ cưới. Khi nghe tin đó, Thời Tinh ngẩn người hồi lâu, không thể phản ứng gì.

Quá khứ vẫn chưa dừng lại…

Tiếp tục quay về phía trước…

Dòng chảy ngược của thời gian cuốn Thời Tinh đi, buộc cậu phải trở lại quá khứ mà không thể chống cự.

Hình ảnh cậu từ chỗ yếu ớt nằm liệt giường, dần dần chuyển thành trạng thái khá hơn, tinh thần ngày một hồi phục, cuối cùng có thể đứng dậy đi lại bình thường.

Tần suất Lục Luật liên lạc với cậu trong dòng chảy ngược này cũng tăng lên từng chút một.

Trở về ba năm trước, khi trận chiến lớn ấy diễn ra, cậu cảm nhận được năng lực đã mất nay dần trở lại, một lần nữa tràn đầy trong cơ thể cậu…

Cậu khó khăn theo học tại trường quân sự cùng với Lục Luật, do tính đặc thù của chủng tộc nên cậu đã phải chịu rất nhiều gian khổ ở các bài kiểm tra thể chất…

Cuộc đời như một thước phim vụt qua trong nháy mắt. Không biết đã trôi qua bao lâu, Thời Tinh thấy mình tại Tổ Cây, không do dự ký vào đơn đăng ký ghép đôi. Quản viên lộ rõ vẻ lo lắng, còn cậu lại tràn đầy hy vọng và khát khao.

Nhìn cảnh tượng đó, lòng Thời Tinh trào dâng một nỗi mệt mỏi khó tả.

Tiếp tục hồi tưởng, khi giai đoạn trưởng thành đặc biệt của người Lam Tinh sắp đến, vào một đêm trước khi ghép đôi, bầu trời đêm ở An Thành sáng rực đầy sao. Chợt nhiên, Thời Tinh không muốn tiếp tục quay về quá khứ nữa.

Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, những bông tuyết lặng lẽ quanh cậu bỗng ngừng chuyển động. Cậu hòa vào với quá khứ của chính mình, dưới lớp tinh thần dịu dàng của Cây Mẹ, ngắm trọn bầu trời sao, rồi trở về phòng trong Tổ Cây nơi cậu sinh ra và lớn lên.

Đủ rồi, Thời Tinh không muốn lặp lại những ký ức ngắn ngủi của cuộc đời mình nữa. Đã đủ rồi.

Đến đây, cậu cảm thấy mãn nguyện.

Ánh sao xuyên qua cửa sổ, Thời Tinh cùng với bản thân mình trong quá khứ chìm vào giấc ngủ sâu.

Ánh nắng chiếu lên mí mắt, Thời Tinh cau mày. Phản ứng đầu tiên của cậu là tự hỏi bệnh viện nào lại sáng như vậy.

Mở mắt ra, cảnh tượng phòng cấp cứu mà cậu hình dung lại không xuất hiện. Thay vào đó, Thời Tinh nhìn thấy mình vẫn đang ở trong phòng Tổ Cây.

Cậu vẫn chưa tỉnh lại sao?

Cậu...

“Cộc cộc cộc.” tiếng gõ cửa vang lên dữ dội.

“Thời Tinh, cậu có ở đó không? Quản viên bảo mình tới hỏi tại sao cậu chưa đi điểm danh. Có phải cơ thể không khỏe do sắp bước vào giai đoạn trưởng thành không?”