Cậu không đi qua cổng chính, mà chọn con đường đi qua công viên trung tâm liền kề phủ Thân Vương để rời đi.
Trước khi ra khỏi phủ, Thời Tinh nhờ người giúp việc chuyển một chiếc hộp cho Lục Luật.
Đó là món quà mang ý nghĩa đặc biệt mà Lục Luật đã tặng cậu. Bao năm qua, bất kể ở đâu, cậu luôn mang theo bên mình. Nhưng giờ đây… nó không còn cần thiết nữa.
Khi bước chân ra khỏi phủ, dù đã cố gắng đè nén cảm xúc, Thời Tinh vẫn không kìm được mà bắt đầu chạy.
Như thể muốn bỏ lại tất cả những nỗi đau phía sau.
Không khí lạnh lẽo tràn vào phổi khiến cậu ho vài tiếng, nhưng cậu không muốn dừng lại, chỉ muốn được tùy ý một lần cuối cùng.
Với tình trạng hiện tại, vốn dĩ cậu không thể rời khỏi An Thành, huống chi là đi một mạch từ An Thành đến Đế Đô, rồi lại đến phủ Thân Vương.
Cậu…đã bất chấp lời khuyên của bác sĩ, hấp thụ một lượng lớn năng lượng từ tinh thạch mới có thể đến đây.
Nhưng cậu không thể hoàn toàn hấp thụ chúng, hành động này chẳng khác nào uống độc dược giải khát. Thời Tinh không chắc sau hôm nay liệu cậu có thể đứng dậy nổi nữa hay không.
Nhân lúc còn có thể chạy, cậu không muốn để bản thân phải nuối tiếc điều gì.
Thật ra, giữa cậu và Lục Luật đến nước này đã có vô số vết rạn, mọi thứ vốn dĩ không thể trở lại như xưa.
Điều đó, Thời Tinh đều biết rất rõ.
Không ai hiểu rõ hơn cậu.
Nhưng mà, nhưng…
Nếu chưa đến giây phút cuối cùng, nếu chưa tận mắt thấy, tận tai nghe, Thời Tinh vẫn luôn ôm một tia hy vọng mong manh.
Lựa chọn mà cậu từng tin tưởng sâu sắc, tình nghĩa gần mười năm, nếu ngay cả bản thân cậu cũng dễ dàng phủ nhận, thì biết làm thế nào đây?
Công viên trung tâm phủ đầy tuyết trắng chỉ còn lại một màu thuần khiết, ánh nắng phản chiếu trên tuyết khiến Thời Tinh không mở nổi mắt.
Tầm nhìn bị chặn lại, những hình ảnh trong phủ Thân Vương lại ùa về.
Xóa sạch tia hy vọng cuối cùng trong lòng cậu.
Đúng như lời cậu đã nói với người quen, tự mình xác nhận rồi, thì cũng đành phải buông bỏ thôi.
“Người nào đó?”
“Đứng lại!”
“Đừng nhúc nhích.”
Đột nhiên, tiếng quát lớn cùng những luồng tinh thần lực cấp cao bùng nổ.
Thời Tinh giật mình, ngẩng đầu lên mới nhận ra trước mặt không biết từ khi nào đã có một nhóm binh sĩ nghiêm trang chờ sẵn, còn cậu…lại vô thức lao thẳng về phía họ...
Ban đầu, cậu vẫn có thể dừng lại, nhưng bị tinh thần lực cấp cao đồng loạt quét qua, cơ thể gần như mất kiểm soát ngay lập tức, cậu không tự chủ được mà lao thẳng về phía người đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Ngay khi tiến gần, cậu cảm nhận rõ một luồng tinh thần lực gần như kinh khủng áp tới.
Nguy hiểm!
Trong lòng cậu chấn động mạnh. Khi Thời Tinh ngỡ mình sẽ bị luồng sức mạnh đó đánh bật ra, thì áp lực vô hình ấy đột nhiên như thủy triều rút đi.
Trước khi ngã xuống, Thời Tinh thoáng thấy người kia dường như khẽ giơ tay ra sau cậu…
Cú va chạm khiến cậu choáng váng.
Trong vài nhịp thở, cậu không nghe thấy gì cũng không nhìn thấy gì.
Đợi đến khi ý thức dần trở lại, cơ thể Thời Tinh không thể kiểm soát mà bắt đầu ho dữ dội, cảnh vật trước mắt trở nên méo mó…
Cơ thể cậu quá yếu.
Cậu…sắp chết rồi.
Khi cơn ho dịu đi đôi chút, Thời Tinh nhận ra đối phương đã để cậu ngã vào người mình, một tay giữ chặt lấy cánh tay phải của cậu. Điều đó vừa giúp cậu không hoàn toàn ngã xuống đất, vừa duy trì một chút khoảng cách lịch sự giữa hai người.
Phía sau lưng cậu đột nhiên được nhẹ nhàng vỗ hai cái, một giọng nam trầm thấp chần chừ hỏi: "Cậu ổn chứ?"
Thời Tinh gắng sức che miệng, cố gắng kiểm soát bản thân, giọng khàn khàn đáp: "Ổn."
Đáp lại cậu chỉ là một khoảng lặng kéo dài.
Thời Tinh nghĩ, có lẽ lời cậu nói không đủ sức thuyết phục.
May mắn thay, người kia cũng không làm khó thêm, chỉ hỏi: "Tự đứng dậy được không?"
Thời Tinh ngẩng đầu lên, đυ.ng phải đôi mắt màu xám khói.