“Thời…Thời…Thời…”
Mấy năm đã qua, thân phận cũng thay đổi, người kia sửa lời mấy lần nhưng không biết nên gọi cậu như thế nào cho phù hợp.
“Cứ gọi tôi là Thời Tinh.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, dịu dàng. Vừa cất lời, vừa khẽ mỉm cười. Nếu bỏ qua vẻ mặt tái nhợt, cậu vẫn giống như vị y sĩ nhỏ năm nào, thân thiện và ôn hòa.
Thời Tinh không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn vào trong, mong thiếu tướng cho phép tôi qua.”
Người kia lộ vẻ khó xử.
Thời Tinh cam đoan: “Tôi không đến để gây rối. Chỉ muốn vào nhìn một lần, có lẽ sẽ nói vài câu, rồi rời đi.”
“Anh cũng biết tôi rồi đấy. Nếu muốn gây rối, tôi đã kiện lên tòa án đặc biệt từ lâu, chứ không chọn cách này.”
Thiếu tướng thoáng trầm ngâm, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng như muốn khuyên nhủ: “Bác sĩ Thời, mọi chuyện đã thế này rồi, hà tất phải làm gì nữa?”
Hà tất phải khiến mọi người khó xử?
Hà tất phải xé rách lớp mặt nạ cuối cùng?
Thời Tinh lại khẽ cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, cậu thì thầm: “Đúng vậy…hà tất chứ…”
"Có lẽ, chỉ khi dùng chính đôi mắt này để tận mắt xác nhận, tôi mới thật sự từ bỏ được."
Thời Tinh ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt hòa vào cảnh tuyết trắng xung quanh, nhưng ánh mắt lại kiên định hơn bao giờ hết. Cậu nhẹ nhàng nói: "Phiền thiếu tướng rồi."
Cuối cùng, Thời Tinh cũng được phép vào phủ Thân Vương.
Thậm chí, để tránh việc cậu bị người khác nhận ra và chặn lại dọc đường, người kia đã đích thân đưa cậu đến trước cửa phòng nghỉ của Lục Luật, rồi mới yên tâm rời đi.
Thời Tinh liếc nhìn đồng hồ liên lạc, chỉ còn nửa tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu.
Cậu đưa tay chỉnh lại áo choàng, cẩn thận nhớ lại lần cuối cùng cả hai liên lạc, có lẽ là bảy tám tháng trước. Lúc đó, cậu đã không thể rời khỏi giường, Lục Luật dặn cậu nghỉ ngơi thật tốt và hứa rằng sẽ tìm được cách chữa trị cho cậu.
Những lời hứa khi ấy vẫn văng vẳng bên tai, vậy mà vài tháng trôi qua trong mơ hồ, thứ cậu nhận được lại là tin tức Lục Luật tái hôn.
Thời Tinh không tin, vì vậy cậu đã đến đây.
Trước khi đến, cậu đã quyết tâm không do dự, nhưng đến khi thực sự phải đối mặt, lòng cậu vẫn không tránh khỏi bồn chồn, dù đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất.
Hít sâu, thở ra, rồi lại hít sâu...
Ngay khi Thời Tinh xác nhận rằng cơ thể mình vẫn còn có thể gắng gượng, cậu chuẩn bị bước tới thì một bóng người quen thuộc đột ngột lướt qua trước mặt cậu, bước nhanh tới trước cửa và gõ cửa với giọng điệu vô cùng thân mật: "A Luật."
Ngôn từ đầy vẻ thân thiết.
Thời Tinh nhận ra người đó, chính là nhân vật chính thứ hai của buổi lễ hôm nay, Tất Thư.
Tim cậu khẽ thắt lại.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, khuôn mặt người yêu cũ mà cậu đã lâu không gặp xuất hiện trong tầm mắt. Lục Luật mỉm cười, gật đầu với Tất Thư rồi gọi cậu ta một cách thân mật: "Tiểu Thư."
Sự thân mật chẳng kém gì tiếng gọi "A Luật" vừa rồi.
Một tiếng ù chói tai đột ngột vang lên trong đầu Thời Tinh.
Hình ảnh tiếp theo trong mắt cậu như một bộ phim câm. Cậu nhìn thấy Tất Thư cười rạng rỡ, ghé sát tai Lục Luật nói chuyện. Lục Luật im lặng lắng nghe, nét mặt không đến mức rạng rỡ, nhưng ý cười nơi khóe mắt cũng không giống như bị ép buộc...Tất Thư nói, Lục Luật nghe.
Tất Thư nói xong, Lục Luật gật đầu.
Tất Thư tinh nghịch lè lưỡi, Lục Luật đưa tay gõ nhẹ lên trán cậu ta.
Tất Thư giả vờ nhăn nhó ôm trán, Lục Luật liền xoa đầu cậu ta như để an ủi...
Đủ rồi.
Thời Tinh nhắm chặt mắt.
Đã đủ rồi.
Lục Luật là tự nguyện.
Xác nhận điều này, mọi thứ cậu muốn biết khi đến đây đều đã rõ ràng, không còn gì nghi ngờ nữa.
Tiếng ù trong tai vẫn chưa dứt, nhịp tim cậu đập loạn theo cảm xúc rối bời. Các ngón tay bên người cậu co giật không kiểm soát được. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu buộc mình phải ngoảnh mặt đi, không nhìn thêm nữa, rồi lặng lẽ xoay người rời đi.